Hứa Hán Văn gật đầu: "Đúng là lợi hại. Chỉ dùng sức người mà đào được tới hơn một trăm mét? Lại còn có thể chính xác tìm được vị trí của cậu ta? Thanh niên họ Lôi này đúng là phúc lớn mệnh lớn".
“Bố, bố đồng ý cho bọn con ở bên nhau rồi sao?”, Hứa Phương Hoa kích động hỏi.
"Không đồng ý thì còn có thể làm gì chứ?"
Hứa Hán Văn âu yếm nói: "Bố đã nghĩ thông rồi. Con là con gái của bố, con hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất. Hơn nữa, con đã sinh cho bố một cô cháu gái đáng yêu như vậy, cuộc hôn sự này, đương nhiên bố không thể từ chối rồi".
"Cảm ơn bố".
Hứa Phương Hoa kích động đến mức muốn khóc, chỉ là nước mắt của cô đã cạn rồi.
“Nhưng cậu ta đang ở đâu?”, Phùng Thục Phân hỏi.
"Chắc chắn là đang cấp cứu rồi", Hứa Phương Hoa nói.
"Vậy tại sao lại không có tin tức gì? Cũng sắp tới ngày cưới rồi..."
Thân là một người mẹ, Hứa Thục Phân rất quan tâm đến đám cưới này, suy cho cùng, ai mà không mong muốn con gái mình được nở mày nở mặt.
"Được rồi, được rồi".
Hứa Hán Văn nói: "Người còn sống là tốt rồi, cưới với xin cái gì nữa. Bây giờ chúng ta cũng trở mặt với anh cả và anh hai rồi, chút thể diện này tôi không cần".
"Chị à, không phải cô Hồ đó nói hôn lễ vẫn sẽ được tổ chức theo như dự tính sao?"
Hứa Nhã Y, người vừa dỗ Tiểu Niệm ngủ, cũng hào hứng nói.
“Đúng là cô ấy nói vậy”, Hứa Phương Hoa gật đầu nói.
“Cô Hồ đó… rốt cuộc là ai?”, Hứa Hán Văn hỏi.
"Cô ấy là đồng nghiệp của Lôi Tuấn".
"Đồng nghiệp? Đúng là khó tin", Hứa Hán Văn nói xong liền trầm ngâm suy tư.
“Con tin anh rể, anh ấy là một người rất tài giỏi”, Hứa Nhã Y tự tin nói.
"Chị cũng tin, nhưng ..."
Hứa Phương Hoa đương nhiên muốn có một đám cưới minh chứng cho nhà họ Hứa, nhưng lúc này, chỉ cần Lôi Tuấn bình an vô sự, một nhà ba người được chung sống cùng nhau đã là mãn nguyện lắm rồi.
"Ông ba, có người tìm".
Ngoài cửa, một người hàng xóm hét lên.
"Tới đây".
Cả nhà Hứa Phương Hoa ngơ ngác, sau đó vội vàng chạy ra.
Nhưng ngoài cửa không phải là Lôi Tuấn.
Mà là mấy người mặc áo khoác trắng bước xuống từ chiếc MPV sang trọng.
Một nữ bác sĩ trung niên dẫn đầu bước tới hỏi: "Cho hỏi, cô Hứa Phương Hoa có ở đây không?"
“Là tôi”, Hứa Phương Hoa lo lắng nói.
"Chào cô Hứa".
Nữ bác sĩ bước tới, bắt tay với cô nói: "Tôi là trưởng khoa của một bệnh viện tư nhân ở thành phố Hương Giang. Chúng tôi được mời tới thăm khám và làm vật lý trị liệu cho cô".
"Thành phố Hương Giang?"
Hứa Phương Hoa chợt nhớ ra nói: "Người nhờ cô là..."
“Là cậu Kim”, nữ bác sĩ cười nói.