Một đám thuộc hạ lập tức tiến lên.
“Tôi xem ai dám?”
Đội trưởng hét lên, ngay lập tức, hàng chục người đàn ông cao to cường tráng đứng ngay bên cạnh.
Mỗi người đàn ông cường tráng này đều mang trên tay một thanh đao sáng chói.
Đôi mắt của họ đều vô cùng lạnh lùng, từ từ quét qua từng tên được coi là kẻ thù.
Ồ!
Các thuộc hạ của Triệu Đại Thắng đều lui lại ngay lập tức.
Mấy tên khiêng hắn ta trên ghế, chân cũng không vững, suýt nữa thì khiến hắn ta bật ra khỏi ghế.
“Các người... rốt cuộc là ai vậy?”
Triệu Đại Thắng có chút hoảng loạn nói: “Ban ngày ban mặt, các người còn dám ra tay đánh người chắc?”
“Anh có thể thử xem”, đội trưởng khinh thường nói.
“Muốn cương với tao đúng không?”
Triệu Đại Thắng định phô trương sức mạnh của mình, nhưng đã bị một tên thuộc hạ của hắn ta ngăn lại.
Tên thuộc hạ này của Triệu Đại Thắng là người có bản lĩnh nhất trong số họ, tự xưng là võ giả một sao.
Cho dù không có sao nào, hắn cũng có thể cảm nhận được đám người áo đen đối diện toát ra khí tức cường hãn, ánh mắt mỗi người họ đều lạnh như băng, thanh đao trên tay đầy rãnh máu.
“Đại ca, đừng kích động”.
Thuộc hạ một sao thì thào: “Chúng ta đánh không lại những người này, vốn đánh không lại bọn họ”.
“Cậu cũng đánh không lại sao?”, Triệu Đại Thắng kinh ngạc hỏi.
“Một người bọn họ có thể đánh bại mười người như tôi”, tên thuộc hạ có chút hoảng sợ nói.
“Chết tiệt!”
Triệu Đại Thắng hoảng sợ ngay lập tức.
Là tên thuộc hạ có năng lực nhất của hắn ta lại nói ra điều này, vậy quá rõ ràng rồi!
Nhưng hắn ta không hiểu tại sao một đội cứu hộ không rõ lai lịch lại mang theo nhiều cường giả đến như vậy?
“Nhãi ranh, hôm nay tâm trạng ông đây tốt, tha cho mày một lần vậy".
Triệu Đại Thắng ra vẻ ta đây nói ra một câu, sau đó ra lệnh cho đám thuộc hạ nói: “Mau đi thôi...”
Không cần lệnh của hắn ta, đám thuộc hạ đã vội chạy đi.
“Chuyện gì vậy?”
Hồ Mị Nhi đi tới và hỏi với giọng bình thản.
“Thưa Thiên Vương, những người này giống như là kẻ thù của Điện chủ”, đội trưởng cung kính trả lời.
“Kẻ địch, chúng cũng xứng sao?”
Hồ Mị Nhi chế nhạo nói: “Mặc kệ chúng, trước mắc phải cứu được người”.
“Để tôi vào, tôi muốn tìm chị gái tôi”.
Ngay khi Triệu Đại Thắng rời đi, Hứa Nhã Y đã đến.
Hồ Mị Nhi nhìn thấy cô ta bèn nói: “Cho cô ta vào đi”.
“Cảm ơn”.
Bảo vệ tránh ra, Hứa Nhã Y hoảng loạn bước vào hiện trường.
“Chị!”
Cô ta nhanh chóng chạy đến gần Hứa Phương Hoa và hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”