“Thưa phu nhân, xin chị hãy bảo trọng, đừng để ảnh hưởng đến thân thể”.
Nhìn thấy sắc mặt cực kỳ phờ phạc của Hứa Phương Hoa, Hồ Mị Nhi không kìm được bèn lên tiếng.
“Cô Hồ, thật sự là cô sao?”, Hứa Phương Hoa ngạc nhiên nói.
“Khi biết tin, tôi đã đến đây sớm nhất có thể”.
“Đội cứu hộ này...”
“Đội trưởng là bạn của anh Tuấn”.
“Cô Hồ, tôi cầu xin cô nhất định phải cứu được anh ấy ra ngoài, cô bảo tôi làm gì cũng được”.
Nhìn thấy được tia hy vọng, Hứa Phương Hoa kích động liền quỳ rạp xuống.
“Phu nhân, xin đừng làm vậy”.
Hồ Mị Nhi vội đỡ cô dậy và nói: “Chị yên tâm, tôi và anh Tuấn tình như thủ túc, tôi sẽ cứu anh ấy bằng mọi giá. Anh ấy là một đại anh hùng, không dễ chết như vậy”.
“Cảm ơn, cảm ơn!”
Hứa Phương Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, cô cũng không còn một mình nữa.
Nhưng ngay cả khi đã có rất nhiều người ở đây, Hứa Phương Hoa vẫn không thể ngồi yên.
Cô đi lại khắp nơi, gặp phải ai cũng sẽ luôn hỏi: Có tin tức gì không?
Tuy nhiên, đáp án nhận được chỉ là cái lắc đầu.
“Thiên Vương, phu nhân...”, Vương Mãng bất lực nói.
“Bảo vệ an toàn cho chị ấy, cứ để chị ấy đi, nếu đổi là tôi cũng không thể chịu đựng nổi”.
Hồ Mị Nhi nhìn hiện trường rộng lớn như vậy, trong lòng vô cùng hoảng hốt! Mặc dù cô ta đã mang theo một đội tinh nhuệ nhưng liệu có thể giải cứu được anh Tuấn bằng những thiết bị và công cụ cỡ nhỏ này không?
Anh, anh vẫn còn sống chứ?
“Nhất định là vẫn còn sống”.
Hồ Mị Nhi khẽ hét lên một tiếng, đích thân cô ta bước lên trước chỉ đạo.
...
“Người không phận sự, vui lòng không đến gần”.
Một đội trưởng đội bảo vệ mặc đồ đen nói với đám người Triệu Đại Thắng.
Lúc này, Triệu Đại Thắng được khiêng bằng ghế.
Hắn ta đặc biệt đưa hơn 30 người đến đây để kiểm tra tình hình.
Dù gì Lôi Tuấn chưa chết thì trong lòng hắn ta vẫn không thể nào yên được.
“Này người anh em, các người từ đâu đến vậy?”, Triệu Đại Thắng nhếch miệng hỏi.
“Không thể nói”, đội trưởng lạnh lùng nói.
“Tôi đi vào xem thử cũng không được sao?”
“Không được”.
“Xem kìa, mẹ kiếp!”
Triệu Đại Thắng tức giận nói: “Mày là cái thá gì, mày có biết đây là đâu không? Đây là địa bàn của ông đây. Biết điều thì mau cút khỏi đây, nếu không ông đây sẽ cho mày biết tay”.
“Tôi nói lại lần cuối, người không phận sự không được vào trong”, đội trưởng vẫn lạnh lùng nói.
“Chỉ là một đội cứu hộ mà thôi, mày còn muốn làm phản sao”.
Triệu Đại Thắng xua tay: “Nào, xông vào cho tao”.