Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẹ của Lương Tử Mặc này, chị làm vậy là không đúng".

Cô giáo Tiểu Khả rất công chính, đứng giữa hai phụ huynh.

"Sao tôi lại không đúng?"

Người phụ nữ mập mạp vẫn lớn tiếng nói: "Cô làm cô giáo kiểu gì thế hả? Đừng tưởng rằng tôi không biết, anh ta là phó chủ tịch của tập đoàn Kim Hoa gì đó thôi mà! Cô bênh vực anh ta như thế là sẽ chuốc rắc rối vào người đấy".

"Chuyện này không liên quan tới thân phận".

Cô giáo Tiểu Khả kiên nhẫn nói: "Vốn dĩ con trẻ không nên cướp đồ của người khác, chị là phụ huynh, chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn dung túng sai trái. Chị mới là người có vấn đề lớn nhất".

"Câm miệng đi, cô có biết tôi là ai không?", người phụ nữ mập mạp tiếp tục gào thét.

"Chúng tôi đang nói lý..."

"Bà đây cứ thế đấy! Chỉ là một con búp bê ghẻ thôi mà, hôm nay tôi nhất định phải có được! Tôi mua được chưa? Một trăm có đủ không? Không thì hai trăm, hẳn là đủ rồi chứ!"

Vừa nói, người phụ nữ mập mạp vừa rút hai tờ tiền trong túi ra, ném xuống chân Lôi Tuấn.

"Chị... Sao chị lại thế được hả?", cô giáo Tiểu Khả tức đến mức muốn khóc.

"Cô giáo, cảm ơn cô, để tôi xử lý đi!"

Lôi Tuấn giao Tiểu Niệm cho cô giáo Tiểu Khả, sau đó cười với người phụ nữ mập mạp.

"Gì đây? Tiền đưa rồi đấy, không mau cút đi!", người phụ nữ mập mạp kiêu căng nói.

"Đúng là cạn lời!"

Lôi Tuấn vẫn cười nói: "Chị này, chị căn bản không xứng làm phụ huynh. Tôi tuyên bố thẳng với chị, nếu không vì có nhiều trẻ nhỏ ở đây như thế, tôi đã mắng cho chị hộc máu rồi".

Lôi Tuấn cướp lấy búp bê rồi định bỏ đi.

Anh thật sự không muốn nói lý với một người phụ nữ không biết cái gì là lý lẽ.

"Phản mất rồi!"

Người phụ nữ mập mạp đuổi theo, kéo áo Lôi Tuấn.

"Tránh ra!"

Lôi Tuấn vung tay lên, hất người phụ nữ mập mạp ấy ra.

Người phụ nữ mập mạp sửng sốt, đột nhiên ngồi xuống đất khóc lóc.

"Mọi người mau đến mà xem, cái anh này đánh hai mẹ con chúng tôi. Thật là kinh khủng, xảy ra án mạng rồi..."

Bà ta chanh chua gào thét, những người đang đứng xem đều cười, bởi vì mọi người đều nhìn thấy rõ ràng là bà ta đang la lối ăn vạ.

Huống chi, từ lời nói cho đến hành động của người phụ nữ này đều rất đáng ghét.

"Mẹ của Lương Tử Mặc này, làm phiền chị đừng gây chuyện nữa", cô giáo Tiểu Khả lại khuyên nhủ.

"Bíp!"

Tiếng còi xe ô tô vang lên.

Một chiếc Land Rover dừng lại, hai người đàn ông bước xuống xe.

"Đứa nào? Đứa nào đánh vợ con tao?"

Một người đàn ông vuốt tóc ngược ra sau, trông có vẻ giống một ông chủ, dẫn tài xế xông tới.

"Ông xã, chính là cái tên đầu to óc bằng quả nho ấy. Đã cướp đồ chơi của con chúng ta, lại còn ra tay đánh em, hu hu hu...", thấy có người tới, người phụ nữ mập mạp càng gào thét hăng hơn.

"Mẹ kiếp, là mày hả?"

Tên tài xế đi theo tới, giơ tay lên định túm cổ áo Lôi Tuấn.

"Cút đi!"

Lôi Tuấn vô thức tung ra một đá, đạp bay tên tài xế đó.

Tài xế đụng thẳng vào chiếc Land Rover, làm kính xe nứt ra.

"Xin lỗi, ha ha..."

Quả thực là Lôi Tuấn không cố ý, nhưng sức lực nhỏ nhất của anh cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.

"Cái đệch, biết đánh nhau đúng không? Mẹ kiếp, hôm nay mày tiêu rồi".

Tóc vuốt ngược nổi khùng lên, chỉ vào Lôi Tuấn hô to: "Mả tổ mày, mày có biết tao là ai không? Tao là chủ tịch tập đoàn Áo Hải, có một nửa cổ phần trong trường mầm non này! Mày có tin tao gọi một cuộc điện thoại là mày tiêu đời luôn không?"

Đoàng!

Nghe thấy câu ấy, xung quanh vang lên những tiếng suýt xoa.

Thảo nào hai vợ chồng này lại kiêu căng như thế, thì ra là cổ đông của ngôi trường này.

Tập đoàn Áo Hải?

Hình như từng nghe thấy ở đâu rồi thì phải.

...

Các phụ huynh suy đoán đủ kiểu.

Cô giáo Tiểu Khả cũng cuống lên. Khó khăn lắm mới có một công việc ổn định, bây giờ đắc tội với cổ đông lớn, phiền toái lớn rồi, e là sẽ bị đuổi việc.

Nhưng rất nhiều phụ huynh lại nghĩ tới thân phận của Lôi Tuấn.

"Anh này, cậu ấy là... phó chủ tịch của tập đoàn Kim Hoa".

Một phụ huynh tốt bụng và thích lo chuyện bao đồng chỉ vào Lôi Tuấn, nói với tên tóc vuốt ngược.

"Cái gì? Hắn mà là phó chủ tịch á?"

Tóc vuốt ngược giật mình, tiến lên hai bước, quan sát Lôi Tuấn thật cẩn thận...

Hắn quan sát mười mấy, đột nhiên bĩu môi một cái, khinh thường nói: "Mk, còn phó chủ tịch nữa chứ, ông đây không tin! Tập đoàn Áo Hải có hợp tác với tập đoàn Kim Hoa, làm gì có sếp nào trong tập đoàn Kim Hoa mà ông đây không biết".

Tóc vuốt ngược càng nói càng hăng, bắt đầu khoác lác đủ kiểu.

Những người tới xem kịch vui càng lúc càng nhiều, bị tắc đường mất rồi.

Lôi Tuấn cười một hồi, cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi đây. Gần đây anh giết người nhiều quá, ra tay không biết nặng nhẹ, nhỡ mà bất cẩn đánh chết mấy người thì không hay mất.

Lôi Tuấn nghĩ như vậy, nhưng những người đứng xem lại không nghĩ thế.

Bây giờ không còn là chuyện về hai đứa trẻ và con búp bê nữa rồi. Cho dù Lôi Tuấn không đánh người phụ nữ mập mạp, nhưng lại đánh tài xế của người ta, đồng thời còn làm vỡ kính chiếc xe Land Rover nữa.

Rất nhiều người nhao nhao xông tới.

Chỉ có mấy phụ huynh biết Lôi Tuấn là đứng xa xem kịch vui.

"Nói đi, định giải quyết sao hả?"

Sau khi đã nói khoác đủ rồi, tóc vuốt ngược hỏi Lôi Tuấn.

"Vị phụ huynh này tên là gì nhỉ?" Lôi Tuấn hỏi.

"Chủ tịch tập đoàn Áo Hải, Lương Chí Hào", hắn ngẩng cao đầu, hếch mũi nhìn Lôi Tuấn.

"Ha ha ha..."

Lôi Tuấn cười lúng túng, nói: "Thế này đi, tôi không so đo chuyện của hai đứa trẻ nữa, dù sao tôi cũng lấy lại được búp bê rồi. Kính xe anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền cho anh".

"Cái gì? Mẹ kiếp, mày nói cái gì hả?"

Lương Chí Hào quát to: "Con bà mày, mày là cái thá gì, còn không so đo nữa chứ! Có biết xe tao bao nhiêu tiền không? Hơn một triệu đấy! Tao nói cho mày biết, hôm nay mày nhất định phải xin lỗi và đền tiền, nếu không thì không được đi, về sau con ranh nhà mày cũng không được đi học nữa!"

Hắn nói một mạch tất cả những gì có thể khoe được ra.

Nghe vậy, Lôi Tuấn cau mày lại.

"Anh Lương đúng không? Ông chủ của tập đoàn Áo Hải đúng không? Nói chuyện thì cứ nói, tốt nhất là lịch sự vào. Tiền không quan trọng, tuyệt đối đừng có gọi con gái tôi là con ranh!"

Dứt lời, Lôi Tuấn châm một điếu thuốc.

Áp lực vô hình lan ra khắp nơi.

Rất nhiều người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại cảm nhận được sự căng thẳng.

Lương Chí Hào cũng sửng sốt.

Nhưng chỉ sau vài giây đồng hồ ngắn ngủi, hắn cũng châm một điếu thuốc, ăn nói càng ngông cuồng hơn: "Thằng nhóc, thích nói phét với tao à? Mày còn non lắm! Cho dù mày là phó chủ tịch của tập đoàn Kim Hoa thật thì tao cũng không sợ!"

"Nói phét? Tôi còn cần nói phét sao?"

"Mày không nói phét hả? Tiền không quan trọng, mày có mấy đồng tiền đây?"

"Chuyện này..."

Lôi Tuấn bất đắc dĩ nói: "Chỉ là một chiếc Land Rover thôi mà? Anh bảo tôi nói phét, vậy thì tôi chỉ đành nói phét tiếp thôi. Tôi thú nhận luôn này, cả thành phố này đều là của tôi".

"Hơ..."

Lương Chí Hào nghệt mặt ra.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, kéo dài như thế một lúc.

"Xe ai đây? Lái đi ngay!"

Đến tận khi một cảnh sát giao thông hô to, bầu không khí yên tĩnh mới bị phá vỡ.

Ngay sau đó là một tràng cười nắc nẻ, mấy người biết thân phận của Lôi Tuấn cũng không nhịn cười được.

Anh vừa nói gì cơ?

Cả thành phố này đều là của anh?

Nếu là một lời nói đùa thì đúng là buồn cười thật.

Nhưng vì sao người đó nói mà cứ như thật vậy?

"Thôi, tao không rảnh nghe mày bốc phét".

Lương Chí Hào vứt tàn thuốc đi, liếc xéo Lôi Tuấn rồi nói với anh: "Đền tao ba trăm ngàn, sau đó bảo con ranh nhà mày xin lỗi con gái tao, để con búp bê lại, sau đó mày sẽ được cút".

"Chắc chưa?", Lôi Tuấn lạnh lùng nói.

"Đừng làm ra vẻ nữa, trả tiền mau!"

Lương Chí Hào ngẩng đầu lên thật cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK