Chương 29
Cả đời anh chỉ mới yêu một người, lúc đó tuổi trẻ bồng bột, cũng chẳng thể gọi là sâu đậm.
Nhưng bây giờ, tuy rằng người đẹp hàng đầu Hương Giang này rất thích nổi cáu với anh, còn không ngủ chung giường, lại là ở rể nữa, nhưng Thương Lam quả thật đối xử với anh rất tốt, cái kiểu tốt mà người ta chẳng thể nào hiểu được.
“Em đi, vậy anh cũng đi”, Lôi Tuấn đứng dậy mỉm cười.
“Anh đi làm gì?”
“Anh muốn xem thử kẻ nào dám động vào bà xã của anh?”
Từ trên người Lôi Tuấn bất chợt toát lên một vẻ oai nghiêm khó lòng nhận ra.
“Anh…”
Thương Lam vô cùng ngạc nhiên, còn mơ hồ cảm thấy hoảng hốt.
Cô hít sâu vào một hơi: “Thôi được rồi, đã là chồng tôi thì đây là quyền của anh, nhưng tôi nói trước, anh đến đó chỉ được ngồi yên, không được phát ngôn bừa bãi, đây có thể là cơ hội cuối cùng của chúng ta đấy”.
“Bà xã em yên tâm, bảo đảm không đánh nhau”.
“Đánh nhau? Bộ anh biết hả?”
Thương Lam trừng mắt nhìn anh, quay gót bước vào phòng ngủ thay quần áo.
Lôi Tuấn bước ra ban công, châm một điếu thuốc, nhấn gọi một số trong danh bạ điện thoại.
“Anh Tuấn ạ, có chuyện gì vậy anh?”
Không đầy ba giây đồng hồ, đầu bên kia đã bắt máy “Mị Nhi”.
Lôi Tuấn thản nhiên nói: “Tìm cho tôi một người biết đánh nhau ở thành Hương Giang, thân phận bình thường thôi, nhưng không được là người của chúng ta”.
“Đã rõ, sau đó làm gì nữa ạ?”
“Sau khi thương lượng xong với hắn thì gửi số điện thoại của hắn qua cho tôi”.
“Rõ, còn cần gì nữa không ạ?”
“Hết rồi, tôi vẫn ổn, đừng lo”.
Lôi Tuấn cúp máy, nhả ra một vòng khói lượn lờ.
Tám giờ tối, tại Nightclub Đào Nguyên.
Thương Lam dẫn theo Lôi Tuấn, đi vào một phòng bao hạng VIP.
Trong phòng bao, có một nam hai nữ đang ngồi, nam là đàn anh Tư Đồ Lạc, hai nữ là Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ, đều là bạn gái thân thiết của Thương Lam.
Tư Đồ Lạc cũng là con nhà hào môn hạng hai, họ hàng với khách mời Vương Đại Cường hôm nay.
Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ gia cảnh bình thường, không khác gì Thương Lam trước đây.
“Chào anh ạ”, Thương Lam lễ phép chào hỏi.
“Ồ em đến rồi đấy à, nào, đến đây ngồi với anh”, Tư Đồ Lạc đứng dậy.
“Waaaaa!”
Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ cùng vui vẻ reo lên.
Dù sao cũng đều là con gái cả, lâu ngày không gặp tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nhưng không bao lâu mọi người đều im lặng.
Bởi vì bọn họ không ngờ Thương Lam lại dẫn cả Lôi Tuấn đến.
“Hi, lâu rồi không gặp”.
Lôi Tuấn đã từng gặp những người này, chỉ là không quen thân thôi.
Anh ngồi xuống sát cạnh Thương Lam, còn ga lăng cầm áo khoác giúp cô.
Những người ở đây đều biết người ở rể này, đều biết anh là một thằng đàn ông vứt đi, dù sao Thương Lam cũng là người đẹp số một thành Hương Giang, cô lại bằng lòng lấy một người đàn ông không ra gì, chuyện này từng xôn xao suốt một thời gian.
Tư Đồ Lạc xưa nay vẫn không ngừng theo đuổi Thương Lam.
Bởi vậy, hắn cũng chẳng có cảm tình gì với Lôi Tuấn cả, chỉ lạnh nhạt gật đầu thay cho chào hỏi.
Thực tế, quan hệ giữa Tư Đồ Lạc và Vương Đại Cường cũng không hẳn là thân thiết, nhưng ai bảo hiếm hoi lắm mới được crush mở miệng nhờ, mặt mũi nào từ chối cho đặng, cho dù sự vụ này đàm phán có ra sao thì được gặp Thương Lam một lần cũng thỏa mãn rồi.
Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ cũng không có thành kiến gì với Lôi Tuấn, có chăng chỉ là tiếc cho Thương Lam thôi.
Các cô đều độc thân, cho nên ngược lại còn bị vẻ điển trai của Lôi Tuấn thu hút.