Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiêu Hải Phong, lập tức rút quân ngay!"

Cuộc gọi vừa kết nối là lập tức vang lên tiếng gào thét của trưởng quan thứ hai của phủ tổng thống.

"Trưởng quan, đừng kích động".

Tiêu Hải Phong cười khẩy: "Tôi sắp đánh bại nhà họ Lôi rồi, bây giờ ông lại bảo tôi rút quân? Tôi có thể nói thẳng với ông rằng, nhà họ Lôi chưa bị tiêu diệt, tôi tuyệt đối sẽ không dừng lại!"

"Tiêu Hải Phong, cậu nghe cho kỹ đây..."

Trưởng quan thứ hai lạnh lùng nói: "Ở Nam Vực Hoa Hạ, quân đội của nước Thiên Lang đã kéo tới biên giới và tấn công nhiều thành thị của chúng ta rồi. Chiến lửa dấy lên, dân chúng lầm than, bây giờ không phải là lúc cậu nổi điên".

"Chuyện này..."

Tiêu Hải Phong nghệt mặt ra.

Là trưởng quan thứ năm của phủ tổng thống Hoa Hạ, đương nhiên hắn ta biết Thiên Lang kéo tới biên giới rồi thì có nghĩa là gì.

Vả lại, cuộc chiến trước mắt đã loạn hết cả lên rồi.

Hai mươi ngàn quân tinh nhuệ của hắn ta bị hơn một ngàn người của nhà họ Lôi khuấy đảo, số người chết và bị thương la liệt.

Lúc này, một là đích thân ra trận giết chóc, hai là chỉnh đốn lại quân mình.

Rút? Tuyệt đối không rút!

"Trưởng quan, chuyện chiến tranh ở Nam Vực đã có tướng quân hộ quốc Hình Hạo Cường ở Nam Vực giải quyết rồi. Hôm nay, bất kể thế nào thì tôi cũng phải tiêu diệt nhà họ Lôi, Ngọc Hoàng Đại Đế tới cũng không thể ngăn cản tôi được".

Tiêu Hải Phong đã phát điên rồi, cuối cùng hắn ta vẫn làm trái mệnh lệnh của phủ tổng thống.

"Tiêu Hải Phong, cậu có biết vì sao nước Thiên Lang lại nghênh ngang tới xâm phạm như thế không?", trưởng quan thứ hai hỏi.

"Trưởng quan, rốt cuộc ông muốn nói gì?", Tiêu Hải Phong mất hết kiên nhẫn rồi.

"Tiêu Hải Phong, cậu nghe cho kỹ đây! Nước Thiên Lang yên phận nhiều năm không phải là vì đội quân hộ quốc ở Nam Vực mạnh cỡ nào, mà là bởi vì Thiên Vương Thần Điện trấn thủ trong rừng. Nhưng bây giờ, Thiên Vương Thần Điện đã từ bỏ rồi".

"Trưởng quan, chuyện này thì liên quan gì tới tôi?"

"Nếu cậu không rút quân, tôi sẽ thu lại binh quyền của cậu", cuối cùng trưởng quan thứ hai cũng nổi giận.

"Ha ha ha..."

Tiêu Hải Phong cười lên điên cuồng, giận dữ nói: "Thu lại binh quyền của tôi? Mặc dù ông có quyền lực ấy, nhưng ông có thực lực không? Binh lính trong cả thủ đô đều là của nhà họ Tiêu, cả thành phố này đều là của tôi..."

"Xấc xược! Khốn kiếp!"

Trưởng quan thứ hai nổi giận, quát lớn: "Tiêu Hải Phong, cậu chán sống rồi hay sao mà dám nói thành phố này là của cậu? Cửa Nam của thủ đô vừa nhận được tin báo nguy, Nam Thiên Vương Cao Cương của Thiên Vương Thần Điện đích thân dẫn tám mươi ngàn quân tới đây rồi!"

Nói xong những lời ấy, trưởng quan thứ hai phẫn nộ cúp máy.

"Nam Thiên Vương, tám mươi ngàn quân..."

Tiêu Hải Phong cầm điện thoại, ngây ngẩn hết cả người.

Thanh đao lớn trong tay hắn ta rơi leng keng xuống đất.

Nam Thiên Vương Cao Cương của Thiên Vương Thần Điện đích thân dẫn tám mươi ngàn quân tới đây?

Lý do là vì đâu?

Nam Thiên Vương tới làm gì? Để bảo vệ nhà họ Lôi ư?

Nhà họ Lôi có gì mà Thiên Vương Thần Điện phải chơi lớn như vậy?

Chẳng lẽ... Nam Thiên Vương tới là vì nhà họ Tiêu?

...

Một loạt nghi vấn khiến Tiêu Hải Phong choáng váng đầu óc.

"Báo cáo trưởng quan, quân ta thương vong vô cùng nghiêm trọng, xin anh hãy đưa ra mệnh lệnh", phó chỉ huy hô to.

"Shhh..."

Tiêu Hải Phong thét lên, cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.

Hắn ta lại nhìn về phía nhà họ Lôi, đội quân phe mình vẫn rất hỗn loạn, nhưng đối phương thì không hề công kích. Hơn một ngàn chiến binh nơi rừng cây hình thành xu thế phòng ngự.

Hai đội quân cách nhau khoảng trăm mét.

Quân đội chính quy muốn lui nhưng không có lệnh, muốn tấn công thì lại không dám.

Dù sao hai chỉ huy đã chết rồi, tay súng bắn tỉa của đối phương thực sự quá kinh khủng.

"Dừng tấn công, bao vây nhà họ Lôi, đợi tôi từ phủ tổng thống về rồi đánh".

Tiêu Hải Phong nghiến răng nghiến lợi ra lệnh, vội vã lên xe rời đi.

Bây giờ, nhà họ Tiêu vẫn chưa có đủ lực lượng để chống lại Hoa Hạ.

Hắn ta không phải vô địch.

Phó chỉ huy thở phào một hơi.

"Dừng tấn công, bao vây nhà họ Lôi..."

...

"Thưa Điện Chủ, Tiêu Hải Phong đi rồi".

"Nhưng quân đội vẫn chưa rút, mà là bao vây nhà họ Lôi".

Hổ Soái và Lang Soái sải bước vào biệt thự bẩm báo.

"Xem ra Nam Thiên Vương tới rồi!", Lôi Tuấn ngồi trên cao, mỉm cười thản nhiên.

"Đúng thế, Điện Chủ, Nam Thiên Vương gửi tin, hỏi Điện Chủ xem có đánh không", Hổ Soái ngẩng đầu nói.

"Đánh, đương nhiên là phải đánh rồi..."

Lôi Tuấn cười lạnh nói: "Lần này, tôi muốn phủ tổng thống Hoa Hạ hoàn toàn biết rõ sự lợi hại của Thiên Vương Thần Điện, muốn phủ tổng thống đích thân đá Tiêu Hải Phong đi, còn phải bắt hắn tới nhận tội với tôi".

"Điện Chủ, đâu cần phải như thế, chi bằng chúng ta chiếm cứ thành phố này luôn đi", suy nghĩ của Lang Soái còn ngông cuồng hơn.

"Không, không, không..."

Lôi Tuấn cười nói: "Tôi đã từng thề là sẽ không đối địch với Hoa Hạ, lần này nhắm vào nhà họ Tiêu cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Rắc rối do sở tác chiến gây ra, bọn họ nhất định phải tự giải quyết. Đợi đến khi sở tác chiến biết sai rồi, tôi sẽ đi trả mối thù riêng của tôi. Thông báo cho các anh em, tạm ngừng chiến đấu, yên tâm nghỉ ngơi".

"Tuân lệnh!"

Hai vị tướng lĩnh không nói nhiều, lập tức đi ra cửa.

Tiêu Hải Phong đi rồi, nhưng hai mươi ngàn người vẫn đang bao vây.

Người của Thiên Vương Thần Điện thả lỏng, nhưng người nhà họ Lôi vẫn đang căng thẳng thần kinh.

"Lôi Tuấn, thế này là... không sao rồi à?", bác cả Lôi Chấn hỏi nhỏ.

"Cháu à, như vậy có ổn không?", bác hai Lôi Long nhỏ giọng hỏi.

"Anh ơi, an toàn rồi hả anh?"

Chỉ có Lôi Song là không lo lắng gì cả. Cô ấy đi tới, ngồi bên cạnh Lôi Tuấn.

"Song Nhi, nhà họ Lôi không sao đâu, sẽ không bao giờ có chuyện gì nữa".

Đối mặt với Lôi Song, ánh mắt của Lôi Tuấn rất dịu dàng.

"Ừm, em tin anh", Lôi Song gật đầu cái rụp.

Người nhà họ Lôi nhìn nhau, mặc dù không chắc cho lắm, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Anh cả, anh lại đây".

Lôi Tuấn đột nhiên gọi Lôi Ngạo Phong trong khi anh ta đang tâm hồn treo ngược cành cây.

"Có anh đây".

Lôi Ngạo Phong mặc quân phục, vội vàng chạy tới.

"Anh cả, anh là người sở tác chiến, nhất định phải có quyền lợi. Anh lập tức tới phủ tổng thống, mạnh dạn nói chuyện với trưởng quan thứ hai rằng anh muốn thế chỗ Tiêu Hải Phong, trở thành trưởng quan thứ năm của phủ tổng thống. Nếu không, em sẽ phá tan cái thành phố này".

Lôi Tuấn nói những lời ấy với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng Lôi Ngạo Phong thì lại đổ mồ hôi đầy đầu.

"Chuyện này, chuyện này..."

Lôi Ngạo Phong giật mình há hốc miệng, lắp bắp nói: "Em... Điện Chủ, sao anh có thể thế chỗ Tiêu Hải Phong được? Sao phủ tổng thống lại... nghe lời anh?"

"Anh cả, anh phải tin tưởng em".

Lôi Tuấn ngẩng đầu cười nói: "Trong tương lai không xa, quân đội chính quy của thành phố này đều sẽ nằm trong sự khống chế của nhà họ Lôi, cho dù không phải em thì cũng sẽ là anh. Vậy nên anh phải xốc tinh thần lên, nói thẳng với trưởng quan thứ hai rằng ở nhà họ Lôi có một người sẽ không rút quân nếu nhà họ Tiêu không sụp đổ".

"Anh... Chuyện này... Trời ạ!"

Trong cái nhìn của Lôi Ngạo Phong, em ba Lôi Tuấn quá ngông cuồng rồi.

Nhưng Lôi Tuấn lại vô cùng tự tin.

Nghĩ tới cuộc chiến bên ngoài, nghĩ tới tiếng tăm và trận hình của Thiên Vương Thần Điện...

Lôi Ngạo Phong cắn chặt hàm răng.

Anh ta vô thức nhìn người nhà họ Lôi một lượt.

Hai bậc bề trên của nhà họ Lôi vừa hưng phấn vừa kích động, ôm đầu trợn mắt...

"Ngạo Phong, đi mau lên!"

"Ngạo Phong, nghe lời Lôi Tuấn đi, nhà họ Lôi có thể làm được mà".

"Anh cả..."

"Ông xã..."

Cuối cùng, trước ánh mắt kiên quyết của Lôi Tuấn, người nhà họ Lôi tìm lại sự tự tin vốn có.

Bị nhà họ Tiêu áp chế nhiều năm, đã đến lúc để nhà họ Lôi vùng lên rồi.

"Em ba, anh có thể đi ra được không?", Lôi Ngạo Phong lấy hết can đảm hỏi.

"Dẫn theo vệ binh của anh, nghênh ngang mà đi. Với thân phận của anh, không ai có thể ngăn cản được".

"Tuân lệnh!"

Lôi Ngạo Phong giơ tay chào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK