Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Giết tao không dễ thế đâu".

Tiêu Lăng Thiên gào to, cầm lấy thanh đao dài.

" Ha ha ha ha..."

Đại Quỷ lực lưỡng như như một con gấu. Hắn cười thật to, khiêng thanh đao lớn nặng hàng trăm cân của mình lên vai, chỉ vào Lôi Tuấn và quát: "Mày đánh được tới đây, cũng coi như có chút bản lãnh, tiếc rằng mày sẽ không ra khỏi đây được".

"Không sai!"

Tiểu Quỷ giống như con khỉ. Hắn quơ thanh loan đao, lập tức nhảy lên vai Đại Quỷ, cười một cách quái gở: "Há há há... Cóc cần biết mày là cái thứ gì, hôm nay ba người bọn tao hợp sức, mày chuẩn bị tinh thần nát xác đi!"

"Vậy sao?"

Lôi Tuấn cười nhạt, nói: "Chính hai thằng quái vật chúng mày đã làm Thiên Vương của tao bị thương đúng không? Được lắm, chúng mày đều ở đây cả, vậy thì cùng chết đi!"

"Hây..."

Tiểu Quỷ có khinh công cao siêu, lao lên như một viên đạn ra khỏi nòng.

Thanh loan đao vung vẩy chớp nhoáng, đâm thẳng tới yết hầu Lôi Tuấn.

"Đến hay lắm!"

Lôi Tuấn tiện tay túm một cái...

Dùng tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được, anh tóm lấy cánh tay cầm đao của Tiểu Quỷ.

"Cái gì? A..."

Tiểu Quỷ còn chưa kịp phản ứng gì thì đã cảm thấy xương cốt trên cánh tay như bị bóp nát. Hắn điên cuồng gào thét, thanh loan đao đã rơi xuống đất. Hắn mở mắt ra nhìn đối phương, vẻ mặt có vẻ không thể tin được.

Sao lại nhanh đến thế cơ chứ?

Nhưng Lôi Tuấn không để Tiểu Quỷ có thời gian hoàn hồn lại. Anh xách hắn lên như xách một con chó chết, sau đó khom lưng, nện Tiểu Quỷ xuống đất hết lần này đến lần khác.

Chính là như vậy!

Tên Tiểu Quỷ vừa ngông cuồng lại vừa đáng sợ, từng hô mưa gọi gió ấy bị quăng chết.

Tất cả diễn ra quá nhanh, còn chưa tới mười giây đồng hồ.

Đợi đến khi Đại Quỷ và Tiêu Lăng Thiên hoàn hồn lại thì Tiểu Quỷ đã biến thành một đống thịt nát.

Đại Quỷ ngây ra như phỗng, không nhúc nhích gì cả.

Tiêu Lăng Thiên hoảng sợ trợn mắt thật to, bất giác lùi tới góc tường.

"Mình vừa nhìn thấy cái gì vậy?"

Tiêu Lăng Thiên lẩm bẩm: "Gì đây, xảy ra chuyện gì rồi? Hồn giả bảy sao cứ thế bị... quăng chết? Ông trời ơi, đừng có đùa chứ! Con bà nó, chẳng lẽ mình đang nằm mơ sao?"

"Là mơ, và còn là một cơn ác mộng".

Lôi Tuấn thổi bàn tay trái vừa túm Tiểu Quỷ.

Anh lại giơ tay phải cầm đao lên, chỉ vào Tiêu Lăng Thiên, nói: "Mau tới đây, đến lượt mày chết rồi".

Mấy chữ ấy được nói bằng một giọng cực kì bình thản.

Vừa rồi Tiêu Lăng Thiên còn rất ngang tàng, nhưng bây giờ thì như gặp ma, quăng đao của mình đi rồi ôm lấy đầu.

Suy cho cùng thì hắn ta cũng chỉ là một kẻ hèn nhát.

Cho dù lên tới bảy sao nhờ vào thiên phú thì khi đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình quá nhiều, hắn ta vẫn không có lá gan để đánh cược một lần.

"Trả mạng lại cho người anh em của tao!"

Đại Quỷ ngu ngốc không biết chạy, còn cầm thanh đao nặng nề xông tới.

"Chết đi..."

Đại Quỷ gầm lên, thanh đao lớn chém mạnh xuống.

"Choang" một tiếng.

Lôi Tuấn không công kích cũng không né tránh, mà là giơ thanh đao Thí Thiên lên đỡ nhát chém ấy.

Võ giả bảy sao, lực lưỡng giống như một con gấu, sức hắn sẽ lớn thế nào đây?

Tiếc rằng đối mặt với Lôi Tuấn , Đại Quỷ cũng chẳng đỡ nổi một đòn.

Thanh đao lớn gãy đôi sau tiếng vang, rơi leng keng xuống đất.

Đại Quỷ còn chưa hoàn hồn thì đã thấy một tia sáng lạnh lóe lên trước người. Hai tay hắn và nửa thanh đao còn lại đồng loạt rơi xuống đất. Đao pháp quá nhanh, tay rơi xuống đất mà máu còn chưa chảy ra.

"Cút ngay cho tao!"

Lôi Tuấn hét lớn một tiếng, thanh đao Thí Thiên chém từ trên cao xuống.

Một dòng máu văng ra, cả người Đại Quỷ tách làm đôi, bay vụt sang hai phía.

"Xin lỗi, mày quá nặng, tao không xách nổi, chỉ có thể chết như vậy".

Lôi Tuấn thản nhiên nói một câu rồi chậm rãi đi về phía Tiêu Lăng Thiên.

Đến cuối cùng, hai tên sát thủ bảy sao ngông cuồng tự đại còn không được toàn thây, đối phương thì chỉ dùng đến cách đơn giản nhất, có thể nói là giết bọn họ chẳng khác nào nghiền chết con kiến.

"A a a..."

Tiêu Lăng Thiên - thiên tài được huấn luyện ở nước ngoài từ nhỏ của nhà họ Tiêu, kẻ mà mới ngày hôm qua còn là Điện Chủ của một Thiên Minh Điện hàng trăm ngàn người, đồng thời một thằng ngốc mà vừa rồi còn nghĩ là sẽ giết Lôi Tuấn, đã sợ đến phát điên khi tận mắt chứng kiến Đại Quỷ và Tiểu Quỷ mất mạng.

Đúng thế, hắn ta điên rồi.

Tiêu Lăng Thiên dùng hai tay ôm đầu, va đụng lung tung như một con ruồi mất đầu.

Bị đụng đến vỡ đầu chảy máu, hắn ta lại gào thét xông ra ngoài đại điện.

Lôi Tuấn không vội vã giết hắn ta ngay, mà là đi theo hắn ta ra ngoài.

Tiêu Lăng Thiên điên thật rồi.

Mà cho dù có giả vờ điên thì hắn ta cũng chẳng có chỗ nào để mà trốn.

Lúc này, tòa thành cổ xưa dần dần tản hết khỏi lửa.

Bên ngoài đại điện, hàng ngàn cao thủ bao vây Tiêu Lăng Thiên.

Bốn cô gái Niên Hoa tiến lên, quan sát hắn ta một lượt.

Âu Dương Sát bước tới, cười nói: "Tiên sư nhà nó, đúng là buồn nôn! Cái loại rác rưởi này, tôi giết còn cảm thấy mất mặt, các cô xử đi!"

Dứt lời, Âu Dương Sát đi về phía Lôi Tuấn.

Tên cẩu hùng Tiêu Lăng Thiên luồn quanh bốn cô gái, lúc khóc lúc cười...

"Sao rồi?"

Lôi Tuấn đưa đao cho Âu Dương Sát, nhẹ giọng hỏi.

"Anh Tuấn, những gì nên giải quyết thì đều đã giải quyết hết rồi. Có khoảng hơn hai ngàn tên chạy mất, bây giờ tôi sẽ phái người đuổi theo".

Kể từ khi được ban chức Thiên Vương đến nay, Âu Dương Sát từng tham dự rất nhiều cuộc chiến, nhưng đây là lần đầu tiên đuổi giết với quy mô lớn như thế này.

"Thôi bỏ đi!"

Lôi Tuấn bình thản nói: "Những ngày này chúng ta đã giết đủ nhiều rồi. Thiên Minh Điện không tồn tại nữa, đám lâu la đó chạy thì cứ để chúng chạy. Thực ra, ngay cả Tiêu Lăng Thiên cũng chỉ là bù nhìn mà thôi, kẻ đáng hận thực sự chính là nhà họ Tiêu, còn cả tên chủ đứng sau mang đến tai nạn cho mảnh đất này".

"Đúng thế, Tây Vực và cái nước Đại Độ này không cứu nổi nữa rồi", Âu Dương Sát lắc đầu nói.

"Tôi mệt rồi, khải hoàn đi!"

Dứt lời, Lôi Tuấn lấy chiếc khăn mà Hồ Mị Nhi cho mình ra lau tay, sau đó châm một điếu thuốc. Anh chẳng thèm nhìn Tiêu Lăng Thiên cái nào, đi thẳng về phía cửa thành.

"Anh Tuấn, có giết hắn không?", Âu Dương Sát ở phía sau hỏi.

"Điện Chủ, có giết không?", bốn cô gái Niên Hoa hỏi.

"Bụi về với bụi, đất về với đất, hiến tế cho đất trời đi!"

Lôi Tuấn nói rất bình tĩnh, nhưng giọng nói của anh lại bao phủ mỗi một tấc đất trong tòa thành này.

Bóng lưng cao lớn của anh dần đi xa...

Một màn cát bụi bay lên, bao phủ lên Tiêu Lăng Thiên đang đứng im ở đó.

Bốn cô gái Niên Hoa, tám thanh đao ngắn đồng thời chém xuống...

Màn cát bụi đang bủa quanh Tiêu Lăng Thiên biến thành sương máu.

Đến lúc này, Thiên Minh Điện từng phát triển chóng mặt, tràn trề dã tâm, đã bị hủy diệt hoàn toàn sau bao năm làm chuyện ác ở vùng biên giới Tây Vực.

Một lần nữa, Thiên Vương Thần Điện lại chứng minh với thế giới rằng, không ai có thể thay thế vị trí tổ chức lính đánh thuê số một của bọn họ.

Hơn nữa, chuyện Thiên Vương Thần Điện có một thiên thần nhanh chóng lan ra khắp nơi.

Dù sao, Thiên Quỷ và Địa Quỷ có góp mặt trong chuyện này vẫn còn sống...

Đối với Thiên Vương Thần Điện, tiêu diệt Thiên Minh Điện là một thu hoạch khổng lồ.

Chẳng những gặt hái cả người cả của, mà ít nhất trong vòng năm năm, Tây Vực của Hoa Hạ sẽ không có thế lực mới nào trỗi dậy nữa.

Còn chuyện của nước Đại Độ thì là chuyện của người ta.

Lo chuyện bao đồng không phải là phong cách của Thiên Vương Thần Điện, lại càng không phải là phong cách của Lôi Tuấn.

Lúc này, Lôi Tuấn chuẩn bị đi gặp Hồ Mị Nhi và An Thanh.

Chuyện ở Tây Vực kết thúc, An Thanh cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Bọn họ sẽ mang thành quả chiến thắng về nhà.

Thành Thiên Hoa nhanh chóng nhận được tin mừng, đang rầm rộ chuẩn bị nghênh đón.

"Thông báo các ban ngành mở cửa thành nghênh đón", Diệp Nam Thiên mặc quân trang nói.

...

"Thông báo các xí nghiệp chuẩn bị mở tiệc", Kim Bưu mặc đồ vest nói.

...

"Thông báo đội cảnh sát chuẩn bị sẵn sàng", Dương Tiêu mặc đồng phục công tác nói.

...

"Thông báo với các anh em, Tây Vực đại thắng", mặt sẹo mặc quần áo đen nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK