Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Tuấn nói xong những lời này, trong mắt đã hiện lên sát khí.

“Đúng thế”.

Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong oang oang nói: “Mẹ kiếp, không cần biết là Tu La Môn hay Địa Ngục Môn, dám đối địch với chúng ta, thì phải tiêu diệt, bất kể thế giới thay đổi như thế nào, ngoại vực Hoa Hạ vẫn là thiên hạ của Thiên Vương Thần Điện, kẻ nào dám lỗ mãng, phải giết sạch”.

“Đại ca nói rất đúng”.

Âu Dương Sát lập tức tiếp lời nói: “Xử lý sạch sẽ, tuyệt đối không để bọn chúng thành tinh”.

“Khà khà khà…”

Nam Thiên Vương Cao Cương càng phấn khích nói: “Đây mới chính là việc Thiên Vương Thần Điện nên làm, được rồi, trước tiên giết chết tên Lang Vương đó, sau đó để chị dâu làm quốc vương, anh em chúng ta nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, đi Bắc Vực một chuyến, ha ha ha ha…thật sảng khoái!”

Lôi Tuấn khẽ cười, nhìn đến Hạ U Nguyệt.

Hạ U Nguyệt rất kích động, rất khẩn trương, nhưng nghe thấy hai chữ “chị dâu” liền thấy ngượng ngùng.

Cô ta ngây ngốc nhìn Lôi Tuấn.

Giờ đây Hạ U Nguyệt đã xem người đàn ông mạnh mẽ này là nơi gửi gắm sinh mệnh.

“Mọi người nói đúng lắm”.

Lôi Tuấn đứng trước mọi người, kiên định nói: “Tu La Môn phải đánh, nhưng không thể vội vàng, mọi người đi đường vất vả, mau đi nghỉ ngơi, đoán chừng rất nhanh đại quân của Lang Vương và người của Tu La Môn sẽ đến”.

“Báo…”

Đúng vào lúc này, một binh sĩ xông vào bên trong.

Binh sĩ nhìn trái nhìn phải, không biết vì cái gì thấy rất hoảng hốt?

Cậu ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lôi Tuấn, run rẩy nói: “Thưa phò mã, tiền tuyến nhận được tin, đại quân của Lang Vương đã tập kết xong, dự kiến hai giờ nữa sẽ đến”.

“Được rồi, ra ngoài đi!”, Lôi Tuấn cười nói.

“Tuân lệnh!”, binh sĩ lùi lại đi ra ngoài.

Công chúa U Nguyệt không nói lời nào, vẫn ngây ngốc nhìn Lôi Tuấn.

“Phò mã? Ha ha ha ha…”

Hồ Mị Nhi nhìn đến vẻ mặt của Lôi Tuấn, không nhịn nổi lại cười lên.

“Xem ra chúng ta không có thời gian nghỉ ngơi rồi”, Cao Cương nhún nhún vai nói.

“Nghỉ ngơi khỉ gì nữa, đến thì đánh thôi!”, Âu Dương Sát nói.

“Nghỉ ngơi thì không cần, nhưng…”

Lý Lăng Phong nhìn Lôi Tuấn, vẻ mặt quái dị nói: “Điện Chủ, anh em chúng ta lâu rồi không gặp, cũng không biết hai giờ này có đủ uống một bữa rượu không?”

“Ha ha ha ha…mang rượu lên!”

Lôi Tuấn cười lớn, lập tức hô to một tiếng.

“Người đâu, mang rượu lên cho phò mã!”

Hạ U Nguyệt lập tức đứng dậy, kêu người hầu ở ngoài cửa.

“Có chút thú vị rồi”.

Hồ Mị Nhi lại nhìn Lôi Tuấn đầy ẩn ý.

“Tôi thật muốn đánh cô”.

Lôi Tuấn cười, lườm Hồ Mị Nhi.

Công chúa U Nguyệt không biết vì sao lại đặc biệt tin tưởng Lôi Tuấn cùng Tứ Đại Thiên Vương.

Mặc dù binh lính bảo vệ thành đã gấp rút chuẩn bị, nhưng cô ta vẫn chuẩn bị rượu và thức ăn cho Lôi Tuấn.

Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện, Tứ Đại Thiên Vương uy danh bốn biển.

Năm nhân vật lớn này thế mà lại thực sự ăn uống linh đình trước cuộc đại chiến sắp diễn ra…

Lúc này nếu Lang Vương có mặt ở đây, nhất định sẽ tức đến ói máu.

Những người này kiêu ngạo đến mức nào?

Chỉ vỏn vẹn có vài người, biết rõ đại quân một trăm ngàn người và năm mươi cao thủ đang trên đường đến, bọn họ vẫn còn tâm trạng để uống rượu?

Đúng vậy.

Đây chính là Thiên Vương Thần Điện!

….

“U…u u…”

“Thùng thùng thùng, thùng thùng…thùng thùng…”

Một trận kèn lệnh vang lên.

Một hồi trống vang lên.

Bên ngoài Dương Thành, tiếng gió nổi lên, giống như trời đất đang nổi giận vì trận chiến này.

Lúc này trên tường thành mấy ngàn tướng sĩ còn lại ai ai cũng uy phong lẫm liệt.

Trận chiến cuối cùng này, không thắng thì sẽ phải chết.

Mọi người không còn sợ hãi, thậm chí còn có chút kỳ vọng!

Hạ U Nguyệt đứng ở lầu trên tường thành, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía xa.

Tướng quân bảo vệ thành Ô Ba ở bên cạnh công chúa vô cùng sốt ruột.

Ông ta không ngừng nhìn vào trong thành, nhưng từ đầu đến cuối, cũng không nhìn thấy bóng dáng của phò mã?

“Công chúa, mau mời phò mã đến đi!”, Ô Ba khẩn trương nói.

“Không vội, trong lòng anh ấy biết phải làm gì”.

Hạ U Nguyệt tự tin nói: “Tướng quân, ông chỉ cần chặn được cổng thành, để các tướng sĩ tránh được súng đạn và cung tên trong đợt tấn công đầu tiên của Lang Vương, đợi bọn chúng đánh đến, phò mã nhất định sẽ đến”.

“Công chúa, chúng ta có thể thắng không?”, Ô Ba lại hỏi tiếp.

“Tôi không biết…”

Hạ U Nguyệt nhàn nhạt nói: “Nhưng tôi tin, phò mã sẽ không thua!”

Tiếng kèn hiệu lệnh dừng lại.

Tiếng gió vẫn như cũ…

Cát bụi cuồn cuộn cũng không ngăn được cuộc tấn công của Lang Vương.

Một loạt tiếng súng kịch liệt vang lên, cùng với đó là cung tên ùn ùn kéo đến…

Đại quân một trăm ngàn người, tuy không phải là tinh nhuệ, nhưng với một trăm ngàn người đánh chiếm một toà thành chỉ có vài ngàn lính bảo vệ, theo lẽ thường, dễ như trở bàn tay.

Sự khác biệt duy nhất chính là trong thành có sự tồn tại của những người cường mạnh đó.

Tướng sĩ trên tường thành căn bản không ngẩng đầu lên được.

Mặc dù đã tránh rất kỹ, nhưng hàng trăm người đã thiệt mạng và bị thương.

Đây chính là sự chênh lệch về vũ khí.

Khói thuốc súng cuồn cuộn, tiếng hò hét vang rền trời, dường như cả trời đất nước Thiên Lang đều đang chấn động!

Cuối cùng, đợt hỏa lực đầu tiên cũng dừng lại.

Khói thuốc súng dần tan…

Công chúa U Nguyệt và tướng quân Ô Ba cuối cùng cũng đứng lên.

Nhìn ra ngoài thành.

Dưới lớp cát bụi màu vàng xám, đại quân một trăm ngàn người của Lang Vương đã tiến đến cách Dương Thành ba trăm mét.

Chỉ là rất kỳ lạ?

Hỏa lực của bọn chúng sau khi áp chế, vậy mà lại không lập tức phát động tấn công?

“Xảy ra chuyện gì?”, Hạ U Nguyệt phản ứng theo bản năng nói.

“Công chúa, mau mời phò mã đến, quân ta càng ngày càng ít, căn bản không chặn được một đợt tấn công”.

Tướng quân Ô Ba lúc này thật sự gấp không thể đợi được nữa.

Nhưng vị phò mã như thiên thần đó, sao lại chậm chạp chưa tới?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK