Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 44

“Tôi hiểu, tôi hiểu ạ”.

Trán mặt sẹo bắt đầu lấm tấm mồ hôi, trời ơi, lần này thật sự là trúng số rồi!

“Thưa ông chủ, xin hỏi anh Lôi, là…”, mặt sẹo không kìm được hỏi.

“Hỗn xược”.

Ngô Bân quát lớn: “Những chuyện như này, cậu cũng dám hỏi sao?”

“Tôi sai rồi ạ, mong ông tha tội”.

Mặt sẹo hoảng sợ, lập tức quỳ xuống.

“Không sao”.

Hồ Mị Nhi cười nói: “Nếu đã làm việc cho đại ca tôi thì nói với cậu ta cũng không sao, trong lòng cậu ta hiểu rõ, mới có thể yên tâm làm việc”.

Cô ta tại nhìn mặt sẹo hỏi: “Nghe danh Thiên Vương Thần Điện chưa?”

“Sao ạ? Thiên Vương Thần Điện?”

Đầu mặt sẹo ong ong, bất giác nói: “Ý cô là…Thiên Vương…Thần Điện…tổ chức lính đánh thuê đứng đầu Hoa Hạ, có sức chiến đấu vô cùng mạnh đó sao ạ?”

“Xem ra cậu cũng có chút hiểu biết”.

Ngô Bân nói tiếp: “Không sai, anh Lôi chính là người của Thiên Vương Thần Điện”.

“Mặt sẹo, cậu đoán xem, anh Lôi có thân phận gì ở Thiên Vương Thần Điện?”, Hồ Mị Nhi mỉm cười hỏi.

“Anh Lôi phong thái bất phàm, nhất định là người có địa vị rất cao”.

“Với kiến thức của cậu, thế nào thì gọi là cao nhất?”

“Cao nhất, vậy nhất định là cấp Thiên Vương rồi, không phải chứ…lẽ nào anh Lôi là Thiên Vương ạ?”

Mặt sẹo càng trở nên kích động hơn, cả người bắt đầu nổi da gà rần rần.

“Hahahaha…”

Hồ Mị Nhi và Ngô Bân cùng lúc cười lớn.

Còn mặt sẹo thì quỳ trên mặt đất, cười ngây ngô.

Xem ra là mình nghĩ nhiều rồi, Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện là khái niệm gì? Đó căn bản chính là cấp chiến thần, tài lực võ lực ngất trời, sao có thể đến nhà họ Tần ở rể được chứ, còn mang tiếng vô dụng rác rưởi?”

“Mặt sẹo, cậu nghe rõ đây”.

Ngô Bân nói oang oang: “Người ngồi trước mặt câu đây chính là Bắc Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện, được mệnh danh là nữ vương La Sát.

Bùm!

Trong đầu mặt sẹo một mớ hỗn độn, nhất thời không nói nên lời!

“Không sai, chính là bổn tọa”.

Hồ Mị Nhi vẫn cười như cũ: “Tôi là Thiên Vương, anh Lôi là đại ca của tôi, như vậy cậu đã đoán được thân phận của anh ấy rồi nhỉ?”

“Tôi…”

“Anh Lôi…”

“Lẽ nào…”

Mặt sẹo ngồi bệt xuống đất, lắp ba lắp bắp, cuối cùng cũng không tài nào nói được những lời vừa nghĩ ra.

“Trong lòng cậu hiểu rõ là được”.

Hồ Mị Nhi dặn dò: “Thiên Vương Thần Điện chúng tôi là người chinh chiến, không giống những người dân bình thường, cho nên thân phận của anh Tuấn không thể công khai, vì vậy cậu phải cố gắng hết sức, chỉ cần cậu làm tốt, tương lai có cơ hội, tôi sẽ nhận cậu về dưới trướng mình”.

“Đa tạ Thiên Vương, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ”.

Mặt sẹo hít sâu một hơi, nhất thời kích động, cúi lạy dập đầu một cái.

“Được rồi”, Hồ Mị Nhi nhìn Ngô Bân cười nói.

“Mặt sẹo, cậu đi đi!”, Ngô Bân cũng kích động nói.

“Tuân lệnh”.

Mặt sẹo đứng dậy, vịn tay vào tường, loạng choạng đi ra ngoài.

Trên xe, mặt sẹo hạ cửu kính xuống, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ hút liên tục mấy điếu thuốc.

“Đại ca, anh sao vậy?”, tên đàn em ngồi phía trước hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK