Chương 73
Đêm qua như một giấc mơ vậy.
Bão táp cuồng phong, không ngơi không nghỉ… Bây giờ nhìn lại, trên thân thể, cánh tay Lôi Tuấn đầy vết sẹo.
Cho dù Thương Lam chỉ là phụ nữ bình thường, cũng có thể nhìn ra được, những vết sẹo trên người anh đa phần đều do đao kiếm súng đạn gây ra!
Anh nói anh từng ra chiến trường, cô vẫn không tin.
Bây giờ, cô không còn bất kỳ nghi ngờ nào nữa.
Người đàn ông này chắc chắn có rất nhiều bí mật, nhưng anh không thể nói.
Từ nay về sau, anh không nói, cô cũng sẽ không hỏi.
Cô để chân trần bước xuống giường, rửa mặt đánh răng thay quần áo… “Tôi là giám đốc Lý của công ty xây dựng, tôi đến bàn chuyện hợp tác”.
“Tôi là giám đốc Tôn của tập đoàn sắt thép, đến đây muốn ký hợp đồng”.
“Tôi là giám đốc Cao của công ty trang trí nội thất, hợp đồng đã mang đến rồi ạ”.
Mỗi người phụ trách đều dẫn theo thư ký và trợ lý riêng.
Bởi vậy, phòng khách nhà họ Tần đông nghẹt người.
Bên ngoài, xe hơi nối đuôi nhau nườm nượp, những người này đêm qua đều có tham gia buổi tiệc do nhà họ Kim tổ chức.
Hiện tại họ đều có mặt ở nhà họ Tần, muốn tính chuyện hợp tác làm ăn.
“Ầy giám đốc Lý, mời ngồi”.
“Chào giám đốc Tôn, vinh hạnh quá”.
“Ôi đây không phải giám đốc Cao sao, ngọn gió nào thổi ông đến đây vậy?”
Ba nữ chủ nhân của nhà họ Tần bận rộn túi bụi, chạy bở hơi tai.
Nhưng mà mấy ông tổng đến bàn chuyện hợp tác lại có vẻ rất sốt ruột, không ngừng kêu ca.
“Hay là chúng ta đến công ty nói chuyện nhé được không?”, Tần Mỹ Ngọc nói to.
“Đúng vậy đó, chuyện làm ăn mà, đến công ty sẽ chính thức hơn”, Trương Quế Trân phụ họa.
“Thưa bà Tần, cô Tần…”
Giám đốc Cao: “Bàn chuyện ở đâu đều không thành vấn đề, chủ yếu là người phụ trách kìa!”
“Người phụ trách, là tôi đây chứ ai!”, Tần Mỹ Ngọc sốt sắng đáp.
“Cô là người phụ trách?”, giám đốc Cao buột miệng.
“Đúng vậy”.
Trương Quế Trân giải thích: “Sau khi chồng tôi qua đời, sự vụ lớn nhỏ của tập đoàn Tần An đều do Tần Mỹ Ngọc, con gái thứ hai của tôi phụ trách, hiện tại nó là Tổng giám đốc”.
“Cô ta phụ trách?”
Giám đốc Cao kêu lên: “Bớt giỡn giùm, cô ta làm được trò trống gì, ai chẳng biết cô ta là cái bình hoa di động chứ?”
“Ơ…”
Trương Quế Trân á khẩu không nói được gì.
“Tôi không phụ trách thì ai phụ trách?”, Tần Mỹ Ngọc nói.
“Cô là cái thá gì nào?”
“Chúng tôi chỉ biết giám đốc Thương thôi”.
“Làm ơn mời giám đốc Thương ra đây, đừng phí thời giờ của chúng tôi”.
Những người phụ trách có mặt đều nhao nhao lên.
“Giám đốc Thương? Thương Lam?”
Tần Mỹ Ngọc đơ mặt, sao lại như vậy được?
“Tất nhiên là giám đốc Thương, chứ chẳng lẽ là cô?”, giám đốc Lý chán chẳng buồn nói.
“Tôi nói thẳng nhé cô Tần”.
Giám đốc Tôn cười nhạt: “Có thể lời tôi nói cô nghe không lọt lỗ tai đâu, nhưng nếu không có giám đốc Thương, nhà họ Tần các người cũng đừng hòng chiếm được dự án lớn như vậy, chúng tôi cũng chẳng rảnh rỗi đến đây cầu cạnh, càng chẳng đến gặp cô làm gì”.
“Đúng vậy!”
Giám đốc Cao cũng không muốn dây dưa: “Cô là cái thá gì chứ, mau mời giám đốc Thương ra đây”.
Ngoài cửa lại ầm ĩ lên.
“Giám đốc Lâm tới”.