Chương 8
“Thượng Quan Liệt, anh em tốt của tao, thì ra thứ mày rình rập không chỉ là địa vị của tao, mà còn tất cả mọi thứ thuộc về tao!
Được, được lắm, tham vọng của mày lớn như vậy, tao nhất định cho mày được toại nguyện”.
“Chẳng qua là… mọi thứ của tao, mày chỉ có thể xuống địa phủ mà hưởng thôi!”
Lôi Tuấn bất thình lình quay người, lạnh lùng hỏi Cao Cương: “Hắn ở đâu?”
“Bẩm điện chủ, ba ngày nữa Thượng Quan Liệt và Lâm Vũ Phỉ sẽ tổ chức hôn lễ tại khách sạn Nam Thiên”.
Cả người Cao Cương run lên, không phải do anh ta sợ, mà là hận, chỉ hận không thể rút gân lột da đôi gian phu dâm phụ nọ.
“Xem ra tôi trở về rất đúng lúc”.
Lôi Tuấn lại nói: “Đi tra cho ra, phải tập trung toàn bộ những kẻ có liên quan đến việc hãm hại ông cụ, ra lệnh cho cường giả giám sát một kèm một, tôi muốn tặng cho họ một phần quà cưới không thể nào quên”.
“Tuân lệnh”.
Cao Cương hít sâu một hơi, Nam Thành sắp có chuyện lớn rồi!
“Điện chủ”.
Hồ Mị nhi nãy giờ vẫn đứng một bên cười ma mị: “Anh định tặng quà cưới nhớ đời gì vậy?”
“Đám cưới mà, nhất định phải là thứ may mắn chứ nhỉ”.
Lôi Tuấn thoáng nhếch môi: “Tặng 999 cái vòng hoa đi!”
Hồ Mị Nhi nhìn Cao Cương, Cao Cương cũng vừa khéo nhìn sang cô.
Hai vị Thiên Vương đều hiểu, tặng 999 vòng hoa mang ý nghĩa gì.
999 vòng hoa, tượng trưng cho 999 xác chết!
Bầu trời Nam Thành sắp sập rồi!
“Cao Cương”.
Lôi Tuấn hỏi: “Khi ông cụ còn sống có trăn trối gì không?”
“Bẩm điện chủ”.
Cao Cương cung kính đáp: “Người của chúng ta tìm được chú Hải, quản gia của ông cụ Lôi, lúc đó chú Hải đang ẩn trốn ở dưới quê, theo lời chú Hải, khi còn sống ông cụ chỉ để lại một câu thôi”.
“Ông cụ nói gì?”, Lôi Tuấn mở to hai mắt.
“Ý của ông cụ là muốn anh đến nhà họ Tần ở thành Hương Gia ở ba năm, cưới một trong những cô con gái nhà họ, giúp nhà họ Tần vượt qua giai đoạn làm ăn khó khăn. Nhà họ Tần có ơn với nhà họ Lôi, món nợ ân tình này không thể không trả, sau thời gian ba năm, muốn đi hay ở là do bản thân anh quyết định”.
“Đến nhà họ Tần ở ba năm, muốn tôi đi ở rể à?”, Lôi Tuấn hơi hoang mang.
“Điện chủ, thuộc hạ cho rằng, anh thân là chiến thần, chắc chắn không thể chịu mất mặt đi ở rể. Muốn trả ơn cũng đơn giản thôi, với sức mạnh tài chính của Thiên Vương Thần Điện, trong phạm vi thành Hương Giang, nhà họ Tần cần gì chúng ta cũng có thể đáp ứng”.
Đối với việc để cho Lôi Tuấn đi ở rể, Cao Cương là người đầu tiên phản đối.
“Đúng vậy, thưa điện chủ”.
Hồ Mị Nhi cũng khuyên nhủ: “Tuy đây là di ngôn của ông cụ Lôi, nhưng tuyệt đối không thể được, thân phận chiến thần cao quý như vậy, giúp nhà họ Tần thì còn được, chứ đi ở rể còn ra thể thống gì!”
“Được, tôi biết rồi”.
Lôi Tuấn thản nhiên nói: “Chuyện này tạm thời không đề cập tới nữa, hiện tại việc phải làm là chuẩn bị quà mừng cưới, tôi mệt rồi, về thôi”.
Cao Cương và Hồ Mị Nhi cũng không dám nhiều lời, lập tức lắc mình né sang một bên.
Lôi Tuấn đi được vài bước chợt quay đầu lại: “Bỏ quân trang thì không cần gọi tôi là điện chủ hay chiến thần, nếu không phải ra trận đánh nhau, cứ gọi anh Tuấn là được”.
“Đã rõ thưa anh Tuấn”.
“Tuân lệnh anh Tuấn”.
Hai vị Thiên Vương nhìn nhau cười, bọn họ kềm chế lâu rồi, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng!
… Bộ chỉ huy quân đội Nam Thành.
Sĩ quan chỉ huy cấp cao Hùng Thiên Long sa sầm nét mặt.
Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, vậy mà bên ngoài thành phố đã tập trung hơn mười ngàn người.
Tuy bọn họ đều mặc thường phục, cũng không mang vũ khí, nhưng Hùng Thiên Long vốn là sĩ quan quân đội, chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay, những người đó tuy đông nhưng rất quy củ, chắc chắn là những cao thủ lão luyện sa trường rồi.