Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23

Trong mắt cô, Lôi Tuấn là một bí ẩn!

Vẻ ngoài cùng phong thái của anh vô cùng tốt, rất được các cô gái yêu thích.

Chỉ đáng tiếc anh không có chí cầu tiến, là một người không tim không phổi, ngoại trừ ăn uống chỉ biết vui chơi.

Kết hôn hơn hai năm, cho đến hiện tại, Thương Lam và Lôi Tuấn vẫn luôn ngủ riêng.

Mà anh cũng thật kỳ lạ, có một cô vợ đẹp như vậy mà vẫn có thể nhịn được!

“Ăn từ từ thôi, còn ra thể thống gì nữa!”

Thấy bộ dạng ăn uống không chút tiền đồ của Lôi Tuấn, Thương Lam thật sự bất đắc dĩ.

“Được, bà xã!”

Lôi Tuấn đáp lại một tiếng, nhưng cũng không có gì thay đổi, anh vẫn tiếp tục ăn như hổ đói.

Không ai biết đây vốn là thói quen đã hình thành trong suốt nhiều năm Lôi Tuấn nhập ngũ.

Đối với anh, ăn cơm chỉ là quá trình nhét đầy bao tử mà thôi.

Lại nói, trong lúc chiến tranh, ăn cái gì cũng phải thật nhanh, nếu không rất dễ làm lỡ mất thời cơ.

“Được rồi, em gái à, mặc kệ em rể đi!”

Chị cả Tần Mỹ Kiều cười nói: “Một kẻ ăn không ngồi rồi thôi mà, nhà họ Tần này vẫn nuôi nổi”.

“Chỉ tội cho em thôi!”

Chị hai Tần Mỹ Ngọc thêm mắm dặm muối: “Thật sự càng nghĩ càng giận, với điều kiện của em, muốn tìm cậu chủ của gia tộc hạng nhất vẫn có thể được đấy, vậy mà hết lần này đến lần khác lại lấy một tên bất lực, đến chị còn thấy tiếc thay cho em mà!”

“Em rể, không phải anh có thành kiến với em!”

Anh rể lớn Tôn Hạo giơ ly rượu lên, nói một cách nghiêm túc: “Nếu em không có tài năng gì thì thôi, đi tìm vài công việc lặt vặt cũng được. Anh thấy sức khỏe em khá tốt, hay là đến công trường chuyển gạch đi!”

“Đừng như vậy, anh rể!”

Vị hôn phu của cô hai – Trần Uy tỏ vẻ đắc ý nói: “Tuy em rể không ra gì thật, nhưng tốt xấu gì cũng là con rể nhà họ Tần, đi chuyển gạch sao được chứ? Công ty em còn thiếu một người gác cổng, em thấy em rể rất hợp đấy!”

“Được rồi, được rồi, ăn cơm đi!”

Rốt cuộc Trương Quế Trân cũng cảm thấy phiền, lạnh lùng nói.

“Mẹ à, chẳng lẽ vì sai lầm của bố mà mẹ nhẫn tâm để em gái chịu khổ cả đời sao?”, Tần Mỹ Kiều giả vờ có lòng tốt khuyên nhủ.

“Đúng vậy đó mẹ!”

Tần Mỹ Ngọc cũng phụ họa: “Em gái còn trẻ như vậy, nếu cứ thế thì thật đáng tiếc”.

“Chuyện của tôi không cần mọi người quan tâm!”

Thương Lam lạnh mặt, tức giận nói.

“Bà xã, anh ăn no rồi!”

Lôi Tuấn lau miệng, ngây ngô nhìn sang Thương Lam.

“Haiz… thua anh luôn đó!”, Thương Lam cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ biết lắc đầu thở dài.

Đối với người đàn ông này, cô luôn cảm thấy dở khóc dở cười.

Nếu nói ngoại trừ vẻ ngoài thì có lẽ ưu điểm lớn nhất của anh là không biết tức giận, rất thoải mái, mặc kệ người khác có châm chọc thế nào cũng chẳng để tâm.

Có lẽ anh thật sự là một tên ăn bám, hoặc khả năng chịu đựng của anh rất tốt.

Thế nhưng nhìn kiểu gì thì cũng thấy anh giống một tên ăn bám hơn!

“Sao hả? Vừa nói em rể hai câu mà em đã đau lòng rồi à?”

“Con của vợ bé quả nhiên không có tiền đồ!”, Tần Mỹ Ngọc không chút khách khí, đâm thẳng vào chỗ đau của Thương Lam.

“Các người đủ rồi đó!”

Thương Lam đột nhiên đứng bật dậy, cả giận nói: “Các người có thể nói anh ấy, cũng có thể nói tôi, nhưng không được nói mẹ tôi. Năm đó là do bố làm sai, nếu không phải thế, các người tưởng tôi thích ở nhà họ Tần lắm sao?”

“Xía!”

Tần Mỹ Kiều nói: “Rời khỏi nhà họ Tần, người như cô chỉ có thể đi làm ở quán bar”.

“Đúng vậy!”

Tần Mỹ Ngọc nói: “Em gái à, em cho rằng em là ai hử? Đồ hầu gái kém cỏi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK