Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận chiến này Lang Vương đại bại.

Hao binh tổn tướng mấy ngàn binh mã, tàn binh bại tướng tháo chạy vô số.

Trận chiến này khiến vô số hùng binh thảo nguyên sợ vỡ gan.

Rất nhiều người bị đánh không còn mảnh giáp, không còn bán mạng vì Lang Vương, bọn họ đã biết trời cao còn có trời cao hơn.

Trận chiến này, hai đại tướng của Lang Vương bị bắt sống.

Trận chiến này, Thái Lỗ, đại tướng hàng đầu của nước Thiên Lang bị chém chết hoàn toàn, tên súc sinh không có việc ác nào không làm này đáng chết từ lâu, Thái Lỗ đã chết gây ra đả kích với Lang Vương, đây cũng là điều Lôi Tuấn muốn thấy nhất.

Nhưng trận chiến này, chỉ có Lôi Tuấn dẫn theo bốn cô gái Niên Hoa xuất thành nghênh chiến.

Kể cả hai quỷ Thiên Địa cũng chỉ làm trợ thủ.

Từ đầu đến cuối thiên hồn tám sao Hạ U Nguyệt không phóng ra một mũi tên, càng không rút bảo đao ở bên hông cô ta ra.

Nhưng cô ta nhìn rất rõ, cảm nhận sâu sắc!

Người đàn ông Hoa Hạ mà cô “mời” đến, điện chủ của Thiên Vương Thần Điện, không những là anh hùng, mà còn là ma giết người, càng là một kẻ điên từ trên xuống dưới.

“Anh điên rồi sao?”

Hạ U Nguyệt thấy Lôi Tuấn vẫn còn cười hi hi, cô ta lớn tiếng nói.

“Là công chủ, hét lớn còn ra thể thống gì!”

Lôi Tuấn kéo cây đao lớn thản nhiên nói.

“Nếu anh chết, tôi tôi…”, Hạ U Nguyệt ngập ngừng.

“Không thể không nói, làm việc cho cô thật mệt”.

Lôi Tuấn giả bộ lau -mồ hôi, nói: “Rất nhiều năm tôi không thích thân thực hiện nhiệm vụ rồi, cô cũng thấy rồi đấy, tôi cũng không đại khai sát giới, rất khó…”

“Tôi thêm tiền!”

Lần này không cần Lôi Tuấn nói, Hạ U Nguyệt đã chủ động.

“Vậy thì đúng rồi, về thành nghỉ ngơi”.

Lôi Tuấn nói xong, ngẩng đầu bước lớn đi về phía trước.

Cổng thành được mở ra.

Lôi Tuấn kéo theo đao lớn sánh vai cùng công chủ U Nguyệt tiến vào.

Ầm ầm ầm…

Ngoại trừ lính canh gác, những tướng sĩ may mắn còn sống cùng quỳ bái dưới sự chỉ huy của tướng quân Ô Ba.

“Cảm ơn phò mã, có phò mã ở đây, Lang Vương ắt bại”, Ô Ba lớn tiếng nói.

“Có phò mã ở đây, Lang Vương ắt bại”.

“Có phò mã ở đây, Lang Vương ắt bại…”

Các tướng sĩ đã coi anh là phò mã từ lâu, hô lên vang khắp toàn thành.

Lôi Tuấn vội vàng giơ tay, nhưng các tướng sĩ không muốn đứng lên.

Anh lúng túng nhìn sang Hạ U Nguyệt…

Lúc này, Hạ U Nguyệt lại đỏ mặt lên một cách khó hiểu.

Bốn cô gái Niên Hoa phía sau trợn trừng mắt.

Hai quỷ Thiên Địa cười ngốc nghếch…

Lôi Tuấn hơi bất lực, cuối cùng chuyển cây đao lớn sang tay khác, tiếp tục đi về phía trước.

Muôn dân trong thành điên cuồng chen chúc ở hai bên đường, quỳ xuống như dòng nước.

Bọn họ hò hét, hoan hô…

Kể cả người ăn xin cũng nở nụ cười mỉm chiến thắng.

Tòa thành này, rất cần một trận thắng lợi, rất cần một anh hùng.

Cho dù người của tòa thành này đều biết, có lẽ Lang Vương sẽ lại nhanh chóng đến đánh tiếp, có lẽ sớm muộn gì tòa thành này cũng bị phá, nhưng đối diện với anh hùng, cũng là người duy nhất dám đối kháng với Lang Vương trong nhiều năm nay, bọn họ phải quỳ bái, phải kiên quyết ủng hộ.

Thậm chí, đất nước này cũng cần một anh hùng như vậy.

Lôi Tuấn rất cảm động, không ngờ sẽ có kết quả như này.

Nhưng anh không dừng lại, nhanh chóng trở về nơi được gọi là dinh thự của nhà họ Hạ...

Nhưng anh vừa vào cửa lại phát hiện, người của nhà họ Hạ đều đang ra nghênh đón.

Mẹ của Hạ U Nguyệt đã từng là Hoàng Hậu, lại đầm đìa nước mắt.

“Là phò mã của nước Thiên Lang, là cậu ấy… là cậu ấy đã giết Thái Lỗ, đánh lui kẻ địch”.

Hoàng Hậu càng nói càng kích động, ánh mắt nhìn Lôi Tuấn tràn đầy niềm vui.

“Anh rể, anh đúng là quá ngầu!”, Tiểu Vương Tử Hạ Mãn kích động hơn nói.

“Đừng gọi bừa, diễn kịch thôi”, Lôi Tuấn cười trả lời.

“Vậy không được!”

Hạ Mãn nghiêm túc nói: “Bây giờ cả Dương Thành, thậm chí cả nước Thiên Lang đều biết công chủ U Nguyệt thành hôn, cũng biết phò mã của nước Thiên Lang là cao thủ siêu cấp, cho nên anh đừng nghĩ chối cãi”.

“Tôi…”

Lôi Tuấn nhất thời ngẩn người, không biết nói gì mới tốt.

“Đúng thế đúng thế!”

Hoàng Hậu càng nôn nóng nói: “U Nguyệt, nhân lúc Lang Vương còn chưa tấn công đến, con phải tranh thủ thời gian thành vợ thành chồng thực sự với phò mã, mau mau mau… các con mau về phòng đi”.

“Mẹ à!”

Hạ U Nguyệt xấu hổ nói: “Đã nói là diễn kịch mà, chúng con không phải là vợ chồng thật”.

“Không phải diễn kịch, là thật, các con mau đi, mẹ bảo đảm không ai làm phiền”.

Hoàng Hậu này lại sốt ruột không thể đợi được, muốn cho con gái và con rể mau chóng gạo nấu thành cơm!

Như vậy Lôi Tuấn càng mơ hồ!

“Vãi…”

Lôi Tuấn nhìn Hạ U Nguyệt, lẩm bẩm nói: “Nước Thiên Lang các cô phát triển nhanh vậy sao? Trước mặt già trẻ trong phòng, bảo hai chúng ta tranh thủ thời gian… làm cái đó? Quá khoa trương rồi đó!”

“Không được nói bừa”.

Hạ U Nguyệt trước nay luôn mạnh mẽ và rõ ràng, lập tức hoảng loạn xoa tay.

“Đi thôi, chúng ta vào phòng nói chuyện”, Lôi Tuấn bỗng nhiên nói.

“Anh muốn làm gì?”, Hạ U Nguyệt ngạc nhiên nói.

“Chốc nữa cô sẽ biết”.

Lôi Tuấn nói xong, cười xấu xa đi lên tầng trước.

Hạ U Nguyệt ngẩn người tại chỗ!

“Em nói chị đó, chị mau đi đi?”, Tiểu Vương Tử Hạ Mãn đẩy cô ta một cái.

“Mau đi đi, mau đi đi…”

Hoàng Hậu còn kéo con gái đến cầu thang, ra thế tay cố lên với cô ta.

Hạ U Nguyệt hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống!

Từ khi Lôi Tuấn đến, cả nước Thiên Lang dường như đang thay đổi.

Ở Dương Thành, các tướng sĩ điên rồi, muôn dân điên rồi, ngay cả người nhà họ Hạ cũng điên rồi…

“Vãi, cô đến thật?”

Lôi Tuấn vừa tắm xong, cởi trần đi ra ngoài.

Anh vừa nhìn là thấy Hạ U Nguyệt ngồi trên ghế với vẻ mặt xấu hổ.

“Anh muốn… làm gì?”, Hạ U Nguyệt thấp giọng nói.

“Làm gì? Ha ha ha ha…”

Lôi Tuấn phát ra trận cười quái dị, lắc lư đi đến gần trước Hạ U Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK