Âu Dương Sát nhận được lệnh, lập tức bắt đầu triển khai công việc.
Lôi Tuấn về nghỉ ngơi…
Sau khi trời sáng, những tài liệu liên quan đến Chó điên Tây Á đã được đưa đến trước mặt anh.
Tổ chức Chó điên Tây Á, đương nhiên không phải là một đàn chó thật.
Bọn họ được hợp thành từ các tản binh xuất ngũ các nước, cũng có thể coi như lính đánh thuê, nhưng đám người này không có giới hạn, chỉ cần có tiền, bất kỳ việc độc ác gì cũng làm.
Bọn họ không từ thủ đoạn, không tính đến hậu quả, thực sự giống như một đàn chó điên!
Lão đại của Chó điên Tây Á, biệt hiệu là bố già, là một cường giả siêu cấp kiểu cơ bắp.
Bố già là cao thủ bảy sao, thủ đoạn độc ác, đầu tiên ông ta là một kẻ điên.
Đám lính đánh thuê không tuân thủ quy tắc này, nổi tiếng độc ác ở các nước lân cận Tây Vực, nhưng lại không làm gì được bọn họ.
“Anh Tuấn, rất khó giải quyết sao?”, Kim Bưu hỏi theo bản năng.
“Cũng không đến nỗi khó giải quyết, chỉ là hơi rắc rối”, Lôi Tuấn suy nghĩ nói.
Đối với Thiên Vương Thần Điện mà nói, về nguyên tắc vốn không coi đám chó điên này ra gì, nếu ở ngoại vực, chỉ cần tìm được nơi ẩn náu của bọn chúng, một vị phó tướng Thiên Vương bất kỳ tiêu diệt bọn chúng cũng chỉ là chuyện vài phút.
Nhưng nếu đám chó điên đó tiến vào thành Thiên Hoa, tình hình sẽ trở nên phức tạp.
Một thành phố giàu có, dân cư đông đúc, không thể sử dụng vũ khí hỏa lực, cũng không thể tập trung tiêu diệt, trong trong tình huống không muốn gây ra hoảng loạn, chỉ có thể điều động cao thủ.
Lôi Tuấn quyết định đích thân ra tay.
Nhưng để đề phòng bất trắc, vẫn quyết định điều Hồ Mị Nhi đến.
Hiện nay Hồ Mị Nhi là hồn giả bảy sao, cũng là xuất thân sát thủ, hành động lần này thích hợp với cô ta nhất.
Bất luận thế nào, cũng tuyệt đối không thể để ảnh hưởng đến bố con nhà họ An.
Không nói đến nhà họ An là vũ khí quốc gia, ít nhất cũng coi là người thân của Lôi Tuấn.
“Anh Tuấn, hay là đón phu nhân và tiểu chủ lên đảo ở mấy ngày?”, Kim Bưu đề nghị.
“Cũng được, coi như nghỉ dưỡng, tránh để tôi phân tâm”, Lôi Tuấn đứng lên nói.
“Tôi đi sắp xếp xe ngay”, Kim Bưu nói.
“Cậu đi cùng tôi đi, bây giờ còn không biết tình hình của ba người phụ nữ đó thế nào. Thương Lam là do cậu đưa đến, cậu tự giải quyết đi”.
Vừa nghĩ đến ba người phụ nữ ở trên giường, Lôi Tuấn liền trợn mắt.
“Ha ha ha ha… rõ!”, Kim Bưu cười rạng rỡ.
…
Khi Lôi Tuấn và Kim Bưu về đến nhà.
Mở cửa phòng, hai người liền ngẩn người!
Trong phòng khách toàn là phụ nữ, đang ngồi hết trên sofa ăn đồ ăn vặt, xem phim…
Bốn mỹ nữ ở nhà đối diện cũng có mặt.
Bọn họ nhìn thấy Lôi Tuấn, lập tức hoảng hốt đứng lên với nhau.
“Anh Tuấn!”, bốn mỹ nữ đồng thanh nói.
Lại nhìn Hứa Nhã Y và Tiểu Niệm, trong miệng nhét đầy đồ ăn!
Nhưng ba tiên nữ không làm người khác bớt lo bị say tối qua, hôm nay mặt không rửa, tóc không chải, đều mặc áo ngủ tối qua, để chân trần, ngồi khoanh chân, các loại tạo hình, cũng trợn tròn mắt ngẩn người!
“A…”
Cô An Thanh phát ra tiếng kêu đầu tiên.
Tiếp đó là Thương Lam.
Hứa Nhã Y và Tiểu Niệm cũng hồ đồ kêu theo.
Duy chỉ có Hứa Phương Hoa đứng lên, cúi đầu yếu đuối đi đến.
“Các tổ tông, nhỏ tiếng thôi, nóc nhà sắp bật tung rồi!”, Lôi Tuấn nói với vẻ mặt bất lực.
Tiếng kêu dừng lại.
Thương Lam và An Thanh điên cuồng lao vào phòng vệ sinh.
Hứa Nhã Y và Tiểu Niệm bắt đầu cười ngốc nghếch.
Hứa Phương Hoa kéo vạt áo của Lôi Tuấn, nói: “Xin lỗi, ông xã”.
“Ôi trời bà xã, đứng nói như vậy, nhà này em là đương gia, ngay cả chỗ ngủ anh cũng không có, em không có lỗi gì với anh”.
Lôi Tuấn cố ý giả bộ tức giận, cười quái dị.
Hứa Phương Hoa làm nũng, ngượng ngùng nói: “Ba chị em bọn em vừa gặp như đã thân, nhất thời nổi hứng uống nhiều một chút, ai ngờ tất cả đều say, em bảo đảm với anh, lần sau sẽ không thế nữa”.
“Vừa gặp như đã thân, nhất thời nổi hứng?”
Lôi Tuấn lẩm bẩm: “Nếu tối qua anh nhất thời nổi hứng, hậu quả…”
“Ông xã, anh nói gì vậy?”, Hứa Phương Hoa hỏi theo bản năng.
“À, ha ha ha, không có gì, sau này em phải chú ý sức khỏe, tránh hai người phụ nữ đó xa một chút”.
“Lôi Tuấn!”
An Thanh xông ra khỏi phòng vệ sinh, tóc vẫn còn dính nước, tức giận nói: “Anh đúng là có bản lĩnh rồi, bây giờ em và Phương Hoa là bạn tốt, tại sao phải tránh xa em hả?”
“Anh Lôi à…”
Thương Lam cũng đi ra, cười quái dị nói: “Em đề nghị với anh, tốt nhất… đừng chọc vào em”.
“Vãi!”
Lôi Tuấn lập tức nói: “Được rồi các tổ tông, mau thu dọn đi, xe đang đợi ở dưới lầu, cho các cô nghỉ phép mấy ngày, đến vương quốc Hồ Tâm của anh Kim chơi mấy ngày”.
Lôi Tuấn nói xong, trong nhà tạm thời yên tĩnh.
Sau đó lại một trận hò reo vui mừng.
Duy chỉ có bốn mỹ nữ hộ vệ đứng thẳng lưng vẫn không nói câu nào.
“Ôi ôi, không được!”
An Thanh đột nhiên nói: “Em phải chạy tiến độ, không có thời gian nghỉ phép”.
“Rất quan trọng sao?”, Thương Lam hỏi.
“Đúng thế, vô cùng quan trọng, cho nên các cô đi chơi đi, sau này vẫn có cơ hội”.
“Nếu không phải đặc biệt quan trọng, anh kiến nghị em cũng đi”, Lôi Tuấn tiếp lời nói.
An Thanh nhìn Lôi Tuấn, nói: “Có phải có rắc rối không?”
Lôi Tuấn gật đầu.
“Vậy thì em càng không thể đi, vì bố của em sẽ không đi”, An Thanh kiên định nói.
“Được, mọi người mau thu dọn đi, sau đó xuất phát”.
Lôi Tuấn nói xong, đẩy Kim Bưu đi ra cửa.
Hai người đàn ông chỉ đành xuống dưới lầu đợi trước!
…
Bà xã, con gái, em vợ, và cả Thương Lam vợ cũ của anh cũng được Kim Bưu đón đi.
An Thanh được đích thân Lôi Tuấn đưa về nhà.
Viện điều dưỡng lúc này có cặp song sinh và bốn đại mỹ nữ, bọn họ đều là cao thủ hàng đầu, vì vậy Lôi Tuấn cũng không lo lắng.
Nhưng rắc rối là tối nay tổng chỉ huy sở tác chiến Diệp Nam Thiên, và cả một số quan chức cấp cao trong thành phố cũng có mặt, bọn họ đến tìm An Văn Kiệt bàn chuyện.
Những chuyện này, Lôi Tuấn không muốn tham gia.
Dù sao thân phận của anh cũng là lính, vấn đề nội bộ của Hoa Hạ, anh không tham gia thì tốt hơn.
Lôi Tuấn dứt khoát lên tầng thượng.
Tầng thượng của tòa biệt thự là vườn hoa lộ thiên, có thể ngắm được cả khu biệt thự.
Hai ngày này, Lôi Tuấn dự định nghỉ ngơi tại đây.
Thậm chí anh còn không đợi được muốn gặp bọn Chó điên Tây Á đó.
Chiều muộn, Hồ Mị Nhi đến.
Nữ vương la sát Băc Vực này còn đưa theo hơn hai mươi cao thủ cấp cao.
Hiện tại, biệt thự nhà họ An đã được bảo vệ hoàn toàn, chỉ đợi bọn chó điên đó đến.
“Anh Tuấn, tôi nghe nói tên Âu Dương đó tặng anh bốn mỹ nữ?”
Hồ Mị Nhi ngồi xuống, châm điếu thuốc, cười quái dị nói.
“Bừa bãi, đó là tặng tôi đội hộ vệ”, Lôi Tuấn nói theo bản năng.
“Hay cho Âu Dương Sát, tôi tặng một cặp song sinh, anh ta liền tặng bốn mỹ nữ, rõ ràng là tranh công với tôi, lần sau gặp mặt, xem tôi xử lý anh ta thế nào”, Hồ Mị Nhi tức giận bừng bừng nói.
“Cô đừng ầm ĩ nữa, dạo này tôi nhìn thấy phụ nữ là đau đầu”, Lôi Tuấn cười khổ nói.
“Không phải chứ anh Tuấn, lẽ nào… anh không thích phụ nữ?”
“Phì!”
Lôi Tuấn vừa uống một ngụm nước, phun hết lên người Hồ Mị Nhi.
“Anh Tuấn, anh quá đáng rồi đấy!”, Hồ Mị Nhi cười xấu xa nói.
“Hồ Mị Nhi à Hồ Mị Nhi, nếu cô phải không phải là Thiên Vương Bắc Vực, nếu không phải khắp nơi đều là thuộc hạ của cô, tôi sẽ đá cô xuống, phụ nữ, quả nhiên không có ai tốt đẹp”.
“Ha ha ha ha…”
Hồ Mị Nhi cười xấu xa: “Hình như tôi hiểu rồi!”