Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tướng quân Thái Lỗ, mày có muốn chết không?"

Lôi Tuấn đột nhiên quay đầu, cười nói với Thái Lỗ.

"Mày nói cái gì?"

Thái Lỗ sửng sốt, vẻ mặt chỉ toàn sự ngạc nhiên.

"Mẹ kiếp, tên này còn bị điếc nữa!"

Lôi Tuấn nở nụ cười, hô to lên với Thái Lỗ: "Tao nói... Đại tướng quân số một Thiên Lang, mày... có muốn chết không?"

"Láo toét, tao thấy mày mới là kẻ muốn chết đấy!"

Thái Lỗ lập tức nổi giận, rút ngay thanh đao của mình ra.

Keng một tiếng...

Một bóng người duyên dáng xuất hiện, Thái Lỗ vừa rút đao ra đã bị đánh rơi mất.

Xuân Hân đứng dưới ngựa, trong tay cầm hai thanh đao ngắn.

Hạ Vũ cũng xuất hiện ở bên kia ngựa.

Hai nữ sát thủ đều bày ra tư thế công kích, Thái Lỗ mà dám làm bừa, bọn họ sẽ giết hắn!

"Có cao thủ?"

Thái Lỗ hô lên, kéo ngựa lùi về sau.

Hắn hiểu biết rất rõ về Dương Thành, ngoài đám người già yếu bệnh tật bảo vệ thành ra thì không hề có cao thủ, vậy nên hắn chẳng chuẩn bị gì cả.

Nhưng cô gái này chỉ dùng một chiêu mà đã đánh rơi đao của hắn.

Cao thủ này tuyệt đối không thể là người Dương Thành được, khả năng duy nhất chính là do phò mã dẫn tới.

"Khốn kiếp, láo xược..."

Thái Lỗ nói với công chúa U Nguyệt: "Cô muốn làm phản sao? Không cần tòa thành này nữa à?"

Hạ U Nguyệt không nói gì, nhìn về phía Lôi Tuấn.

"Mả cha cái thằng đần độn, đúng là gạ đòn mà. Người đâu, đánh cho tôi!"

Lôi Tuấn ra lệnh rồi tựa vào xe ngựa.

"Hây!"

Bốn cô gái Niên Hoa đồng thời hét lên.

Bọn họ công kích gần như là cùng một lúc.

Xuân Hân và Hạ Vũ hất Thái Lỗ văng xuống.

Thu Thực và Đông Duyệt thì công kích đội cận vệ của Lang Vương.

Uỳnh!

Đao kiếm lóe lên, cả con đường trở nên hỗn loạn.

Người dân Dương Thành hốt hoảng trốn đi khắp nơi.

Người nhà họ Hạ ở trên xe ngựa cũng co người lại, không dám hành động bừa bãi.

Đại tướng quân Thái Lỗ phi lên, cướp đao của một cận vệ, đánh với Xuân Hân và Hạ Vũ.

Bình thường, đám cận vệ huênh hoang quen rồi, chưa bao giờ nghĩ rằng ở Dương Thành lại có người dám công kích mình, chưa kịp phản ứng gì thì đã có mấy người chết dưới đao.

Bốn cô gái Niên Hoa đều đạt tới bảy sao cả rồi.

Nếu đối phó với cao thủ cấp thiên thần như Lôi Tuấn và Hạ U Nguyệt, bọn họ không phải là đối thủ, nhưng đối phó với đám binh lính này thì thừa sức...

Thái Lỗ bảy sao rưỡi, nhưng tên này là một kẻ háo sắc, ngày ngày gái gú, nhiều năm qua công lực vẫn giậm chân tại chỗ, nếu không thì cũng chẳng đến mức bị Long Soái "cho ăn hành" ở trên chiến trường.

Nếu chỉ có một mình Xuân Hân thì có lẽ không thể chống lại được Thái Lỗ, nhưng cộng thêm cả Hạ Vũ nữa thì lại là một chuyện khác.

"Con ả chết tiệt, chúng mày... A a..."

Thái Lỗ còn đang quát tháo thì lại trúng hai nhát đao, tuy rằng vẫn đang chống chọi, nhưng cũng phải lùi về sau liên tục.

Từ trước đến nay, Xuân Hân và Hạ Vũ luôn đánh nhanh thắng nhanh.

Theo lệnh của Lôi Tuấn, bọn họ không giết Thái Lỗ, mà khiến hắn phải trả giá đắt.

Bóng người thướt tha không ngừng chớp nhoáng...

Thái Lỗ lại trúng vài đao, máu me khắp người, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

"A..."

Thái Lỗ hét lên, liều mạng chống cự, nhưng vẫn lùi về sau liên tục.

Giờ phút này, hắn đã lùi lại mấy chục mét rồi.

"Các anh em, mau cứu tướng quân Thái".

"Không chống lại được đâu, bọn họ là cao thủ".

"Chạy..."

Mấy chục tên cận vệ đã bị Thu Thực và Đông Duyệt giết hơn một nửa.

Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu là hôm nay mình gặp phải cao thủ, lành ít dữ nhiều.

"Những tên hộ vệ có đao đều không giữ lại".

Lôi Tuấn dựa trên xe ngựa, khoanh tay trước ngực, lười biếng nói.

"Tuân lệnh!"

Thu Thực và Đông Duyệt đồng thời nhận lệnh, lập tức tung ra đòn sát thủ.

Máu văng ra, mỗi nhát chém là một người...

Thấy từng cận vệ một mất mạng, Thái Lỗ đang ở cách đó mấy chục mét quyết định chạy trốn.

"Chủ nhân!"

Thiên Quỷ và Địa Quỷ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hạ U Nguyệt.

Bọn họ xoa tay, hiển nhiên là muốn nhào vào cuộc chiến.

Hạ U Nguyệt lại nhìn về phía.

"Đi đi, cuộc chiến bắt đầu rồi!"

Lôi Tuấn mỉm cười, híp mắt nói ra một câu.

Hạ U Nguyệt hít sâu một hơi.

Trên mặt cô ta hiện lên nét hưng phấn, nhưng đa phần vẫn là sự tò mò về Lôi Tuấn.

Rốt cuộc tính cách của người đàn ông này là như thế nào?

Mặc dù là Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện, nhưng dù sao nơi này cũng là Dương Thành của nước Thiên Vương Thần Điện.

Anh chỉ dẫn theo bốn cô gái mà dám giết sạch đội cận vệ, đánh đại tướng quân Thái Lỗ bị thương nặng.

Lôi Tuấn không sợ mình không ra khỏi nước Thiên Lang được sao?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Hạ U Nguyệt cũng hiểu là mũi tên đã bắn ra thì không thể rút lại được.

"Thiên Quỷ, Địa Quỷ, đánh Thái Lỗ ra khỏi thành".

"Tuân lệnh!"

"Ha ha ha..."

Thiên Quỷ và Địa Quỷ đã sốt sắng lắm rồi.

Cuối cùng cũng nhận được lệnh, Thiên Quỷ giơ cây búa lớn lên, Địa Quỷ thì cầm đao ngắn, gào thét xông tới.

Lại nhìn về phía Thái Lỗ, cả người hắn đẫm máu, chẳng còn sức mà đánh trả nữa.

Nhưng tên này quá sĩ diện, đã đến mức này rồi mà còn không muốn chạy trốn.

Rầm một tiếng!

Thiên Quỷ xông tới như một con gấu rồi vung búa ra, hất bay Thái Lỗ tới dưới cửa thành.

"Bực mình!"

"Đáng ghét!"

Xuân Hân và Hạ Vũ bất mãn nói với Thiên Quỷ, Địa Quỷ.

"Xin lỗi cô nhé!"

Thiên Quỷ vác cây búa lớn, lơ ngơ gãi đầu.

"Đến lượt tôi rồi!"

Địa Quỷ còn chưa kịp ra tay, hắn không quan tâm hai cô gái xinh đẹp trước mắt nghĩ gì, chỉ đuổi theo như một con chó hoang. Cả người hắn bật lên không trung, vừa thét dài vừa rơi xuống...

Thanh đao ngắn bằng thép linh luyện chém đứt tay trái của Thái Lỗ.

"A... A a a..."

Thái Lỗ sắp phát điên rồi, máu me đầm đìa khắp người, hộc máu gào thét thảm thiết.

Đến lúc này, dường như đại tướng quân số một nước Thiên Lang cũng hiểu hai người đàn ông và hai cô gái như ma quỷ này không định giết mình, nếu không hắn đã mất mạng từ lâu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK