Lôi Tuấn đã hiểu!
Nếu nói Lôi Tuấn anh là vua của Thiên Hoa.
Vậy hiện nay nhà họ Tiêu chính là vua của thủ đô.
Tiêu Hồng Vũ gia chủ nhà họ Tiêu kiểm soát hơn một nửa việc kinh doanh của thủ đô Hoa Hạ.
Con trai cả Tiêu Hải Phong là sĩ quan thứ năm của phủ tổng thống Hoa Hạ, và kiểm soát binh lực của cả thủ đô.
Còn về Tiêu Bằng Khôn từng là tình địch của anh, tạm thời không nhắc đến.
Nhà họ Tiêu như vậy lại phát triển Thiên Minh Điện ở Tây Vực.
Cũng có thể nhà họ Tiêu có thế lực của mình ở các khu vực Hoa Hạ.
Dã tâm của nhà họ Tiêu vốn là Hoa Hạ.
Một nhà họ Lôi nhỏ bé, nhà họ Tiêu vốn không coi ra gì.
Chỉ là vì báo thù năm đó, nhà họ Lôi dối mình dối người muốn đối đầu với nhà họ Tiêu mà thôi.
Với thực lực của nhà họ Lôi không được coi là đối thủ của nhà họ Tiêu.
Nhưng nhà họ Tiêu là đối thủ của Lôi Tuấn, lại khiến Lôi Tuấn nổi hứng thú.
Nhưng Lôi Tuấn không vội.
Anh muốn đợi nhà họ Lôi nếm mùi khổ sở, Giang Tiểu Dao lộ nguyên hình, đến lúc đó, Lôi Tuấn anh mới chiến với nhà họ Tiêu. Cho dù nhà họ Tiêu cường mạnh thế nào, Lôi Tuấn cũng phải đánh bại họ.
Đây không chỉ vì bản thân, cũng là vì cả Hoa Hạ.
Nếu đại quyền của cả Hoa Hạ đều nằm trong tay nhà họ Tiêu, thì đó sẽ là tai họa rất lớn…
…
Buổi sáng ngày hôm sau.
Lôi Song dắt chó đi dạo trên quảng trường, Lôi Tuấn đang ngắm cảnh.
“Song Nhi, đi dạo phố đi?”
Giang Tiểu Dao tự cho mình là mẹ nhỏ, nhưng trước nay không giống người mẹ, đi ra khỏi biệt thự.
Chị dâu cả và chị dâu thứ hai đi theo phía sau Giang Tiểu Dao.
Ba người phụ nữ này trang điểm lên lại không nhìn ra chênh lệch tuổi tác, dù sao bọn họ cũng không cách nhau mấy tuổi.
“Đi thôi em gái, cùng đi đi!”, chị dâu cả cười quái dị nói.
“Đúng thế, em đừng cả ngày ở trong nhà, ra ngoài chơi đi!”, chị dâu thứ hai cũng nói theo.
Xem ra ba người phụ nữ này cũng đối xử không tệ với Lôi Song.
Nhưng trên thực tế, không ai coi cô ấy ra gì, càng không ai xem trọng Lôi Tuấn đang hút thuốc ở một bên.
“Em không đi, mọi người đi đi!”, Lôi Song bình tĩnh nói.
“Tại sao không đi?”
Lôi Tuấn bước nhanh đến bên cạnh Lôi Song, cười nói: “Không phải đã nói rồi sao, hôm nay chúng ta cùng đi”.
“Nhưng em… không có tiền”, Lôi Song cúi đầu yếu ớt nói.
“Yên tâm, anh có!”, Lôi Tuấn cố ý ngẩng đầu.
“Dựa vào cậu?”
Giang Tiểu Dao vô cùng khinh thường nói: “Cháu của tôi à, không phải tôi coi tường cậu, nhìn bộ dạng của cậu, là biết không có bản lĩnh bao nhiêu, lẽ nào... tiền mà cậu nói là phí xuất ngũ của cậu?”
“Đừng đùa nữa mẹ nhỏ, cậu ta có thể có mấy đồng tiền?”, chị dâu thứ hai che miệng cười.
“Mặc kệ cậu ta, không đủ mất mặt”, chị dâu cả càng không khách sáo.
Hai chiếc xe MPV sang trọng đi đến, một đám vệ sĩ đi xuống.
“Song Nhi, đi thôi”.
Lôi Tuấn không hề để ý đến những lời nói của ba người phụ nữ đáng ghét đó.
Cả nhà họ Lôi, anh chỉ quan tâm Lôi Song.
Người thân duy nhất của anh, Lôi Tuấn anh đã thề, nhất định cho cô ấy sống hạnh phúc.
“Ba người phụ nữ lên xe.
Lôi Tuấn kéo Lôi Song đi lên theo.
“Không phải chứ, đi thật à? Ha ha ha…”, Giang Tiểu Dao cười chế giễu lần nữa.
“Chị nói em gái này, em biết chúng ta đi đâu không?”, chị dâu cả cười quái dị nói.
“Các chị đến cửa hàng xa xỉ, những nơi như vậy, em cũng chưa từng đến phải không?”
Là chị dâu của Lôi Song, người được gọi là chị dâu thứ hai của Lôi Tuấn, đúng là vẻ mặt xấu xí.
Lôi Song cắn răng nghiến lợi, nhưng không nói một lời.
Cô ấy sớm đã quen với việc bị người ta chê cười, ai bảo mình chỉ là người vô dụng với nhà họ Lôi chứ…
…
Hai chiếc xe MPV, một trước một sau chạy thẳng đến phố thương mại thủ đô.
Sau khi xe dừng lại, ba người phụ nữ tự cho rằng mình có tiền đi thẳng đến cửa hàng chuyên bán Patek Philippe.
Vì buổi tiệc thương mại ngày mai, bọn họ phải dày công đầu tư trang điểm ăn mặc một lần.
Hôm qua xin là tiền tiêu vặt.
Những việc vì gia tộc như này, gia chủ Lôi Long tình nguyện bỏ tiền.
Vì vậy hôm nay, ba người phụ nữ, mỗi người đều có quyền tiêu một triệu.
Ba người họ đi vào.
Lôi Song chần chừ không dám vào.
Tuy những năm nay cô ấy bị hạn chế chi tiêu, nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng là người của gia tộc lớn, đương nhiên cô ấy biết Patek Philippe là gì? Một chiếc đồng hồ đeo tay bất kỳ mấy trăm ngàn cũng là bình thường.
“Đi thôi!”, Lôi Tuấn thúc giục nói.
“Anh, hay là thôi đi, chúng ta đi dạo chỗ khác”, Lôi Song yếu ớt nói.
“Nghe anh đi, không sai đâu”.
Lôi Tuấn cười nói, kéo Lôi Song vào cửa hàng.
“Chào mừng đến với chúng tôi”.
Một nữ nhân viên bán hàng xinh đẹp lập tức cung kính gật đầu nói.
“Xin chào cô, tôi muốn chọn một chiếc đồng hồ đeo tay cho em gái của tôi”, Lôi Tuấn lịch sự nói.
“Được thưa anh, mời hai vị đi theo tôi”.
Nhân viên bán hàng vô cùng chuyên nghiệp, dẫn hai người Lôi Tuấn đến khu đồng hồ nữ.
“Không phải chứ, hai người đi vào theo thật?”
Giang Tiểu Dao rất kinh ngạc, bĩu môi, lập tức nói với nhân viên bán hàng tiếp Lôi Tuấn: “Cô này, tôi khuyên cô đừng lãng phí thời gian, bọn họ chỉ xem thôi, sẽ không mua đâu”.
“Đừng đùa nữa, bọn họ thật dám nghĩ”, chị dâu cả cũng chế nhạo nói.
“Thôi, mặc kệ bọn họ”, chị dâu thứ hai đang vội lựa chọn.
Nhưng nhân viên họ Cao tiếp Lôi Tuấn không tỏ ra vẻ khinh thường.
Cô Cao vẫn lịch sự cười nói: “Thưa anh, thưa cô, ở đây đều là mẫu mới nhất, hai người cứ xem tự nhiên, thích kiểu nào, có thể đeo thử”.
Lôi Song mới hơn hai mươi tuổi, cũng là độ tuổi thích quà cáp.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lôi Tuấn…
“Song Nhi, xem xem thái độ phục vụ của cô Cao này, cho nên đắt có cái lý của đắt, em chọn kỹ đi, thích thì đeo thử, dù sao đeo thử cũng không mất tiền”, Lôi Tuấn nheo mắt cười nói.
“Vâng!”
Lôi Song không từng nghĩ muốn mua, cô thực sự chỉ muốn đeo thử.
Cùng là phụ nữ, cùng sống trong nhà họ Lôi, tại sao Lôi Song cô phải chịu khổ chịu ấm ức?
Bây giờ anh trở về, cho dù không mua nổi đồng hồ như này, đeo thử cũng được chứ!
Lôi Song nghĩ vậy, tinh thần tốt lên rất nhiều.
“Cô này, phiền cô cho tôi xem chiếc này”.
Lôi Song chỉ vào một chiếc đồng hồ đeo tay nạm đá màu hồng, nói với cô Cao.
“Không vấn đề”.
Cô Cao rất nhanh nhẹn lấy chiếc đồng hồ đó ra, giới thiệu nói: “Cô thật có con mắt, chiếc đồng hồ này vừa mới lên thị trường không lâu, nó được làm từ…”
Bên này cô Cao giới thiệu một cách chuyên nghiệp.
Phía ba người phụ nữ cũng điên cuồng lựa chọn.
Lôi Tuấn vốn nghe không hiểu nội dung giới thiệu về đồng hồ, nhưng Lôi Song lại nghe rất thích thú.
Lôi Song cẩn thận đeo đồng hồ vào cổ tay.
“Anh ơi, đẹp không?”, khuôn mặt của Lôi Song tràn đầy niềm vui.
“Đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là em thích”, Lôi Tuấn cười nói.
“Ôi trời ơi, mẫu mới nhất à!”
Ba người phụ nữ lúc này, chị dâu cả và chị dâu thứ hai mỗi người đã chọn được một chiếc đồng hồ trị giá hơn hai trăm ngàn.
Giang Tiểu Dao độc ác lại hèn hạ đi đến.
Lôi Tuấn lập tức tránh xa, anh không chịu nổi mùi hương trên người phụ nữ này.
“Cô ơi, chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền?”
Giang Tiểu Dao chỉ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay Lôi Song, hỏi nhân viên bán hàng.
“Xin chào cô, chiếc đồng hồ này sáu trăm tám mươi ngàn”, cô Cao lịch sự cười nói.
“Bao nhiêu? Hơn sáu… trăm ngàn?”
Giang Tiểu Sao không tiếp lời, nhưng Lôi Song lại kêu lên kinh hãi.
“Đúng thế, thưa cô”.
Sắc mặt cô Cao nhân viên bán hàng không thay đổi, vẫn lịch sự nói.
“Tiểu Song à, mau tháo ra đi, đây không phải đồ chơi trẻ con”.
Là mẹ kế của Lôi Song, Giang Tiểu Dao đúng là đáng ghét giống như trà xanh.
“Trời ơi!”
Lôi Song sợ hãi, lập tức tháo chiếc đồng hồ ra.
“Không được tháo”.
Lôi Tuấn bỗng nhiên nói.