Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói quái gở, toát lên cảm giác chết chóc tuyệt đối.

Lôi Tuấn nhíu mày, vững vàng bước về phía trước...

"Mày chính là Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện?", tên béo hỏi.

"Trông hắn có vẻ ngon miệng đấy", tên gầy nói.

"Ha ha ha ha..."

Lôi Tuấn dừng lại ở vị trí cách hai tên đó khoảng năm bước, cười lạnh nói: "Nhìn cách ăn mặc và vũ khí của hai vị, chẳng lẽ là Thiên Quỷ và Địa Quỷ của Tứ Đại Dã Quỷ mà người ta vẫn hay nói tới?"

"Không sai, có chút kiến thức đấy".

Thiên Quỷ mập mạp cười quái đản: "Tiếc là mày sắp phải chết rồi".

"Anh cả, đừng giết mà, chết thì không ngon nữa đâu", Địa Quỷ càng ngông cuồng hơn.

Lôi Tuấn không nói gì, khóe miệng anh nhếch lên.

Quả thực anh không ngờ hành động cứu viện lần này lại xuất hiện cao thủ tuyệt thế cỡ vậy.

Mặc dù anh chưa từng gặp Dã Quỷ, nhưng từ lâu đã nghe nói tới rồi.

Giờ phút này được gặp, quả nhiên là không giống người thường. Thiên Quỷ và Địa Quỷ ở trước mặt đã đột phá bảy sao rồi, cách tám sao không hẳn là xa, nhưng rất khó đột phá.

Dù sao, tám sao không chỉ dựa vào công lực, mà còn phải dựa vào thiên phú.

Tiếng động cơ ô tô vang lên phía sau Lôi Tuấn.

Tất cả mọi người đều đã lên xe, nhưng lại bị "hai quỷ" chặn cửa, không thể ra ngoài được.

"Nếu mày quỳ xuống dập đầu nhận thua, tao có thể để mày chết thoải mái hơn một chút".

Đối mặt với Lôi Tuấn, Thiên Quỷ có vẻ dám chắc là sẽ ăn được anh.

"Nếu mày học vài tiếng chó sủa, tao sẽ bớt ăn mấy miếng thịt của mày".

Giọng nói của Địa Quỷ càng kinh khủng hơn, không phân rõ là nam hay nữ.

"Ha ha ha ha... Mẹ kiếp!"

Lôi Tuấn châm một điếu thuốc, không nhịn được văng tục một câu.

Thiên Quỷ và Địa Quỷ nhìn nhau.

Trông có vẻ bọn họ hơi lơ mơ, bởi vì kể từ khi bước chân ra đời, có ai gặp bọn họ mà lại không sợ hãi, lại còn châm thuốc lá văng tục như thế?

"Con người tao thích nhất là lũ ngông cuồng, bởi vì giết chúng, tao sẽ không cảm thấy đau đớn".

Dứt lời, Lôi Tuấn rít hơi thuốc cuối cùng.

Ngay khi tàn thuốc rơi xuống, anh cầm ngang con dao găm, lao vọt lên như một thanh kiếm sắc bén.

Thiên Quỷ và Địa Quỷ hừ lạnh một tiếng, đồng thời tiếp chiêu.

Nhưng rồi, một chuyện mà bọn họ nằm mơ cũng không ngờ tới xảy ra.

Chiếc búa sắt lớn trong tay Thiên Quỷ xoay tròn rồi đập tới, nhưng lại bị con dao găm trong tay Lôi Tuấn đỡ được.

Hai chân Lôi Tuấn giẫm nát nền đá, lún đến tận đầu gối.

Lại nhìn về phía Thiên Quỷ.

Hắn cảm thấy mình như đụng độ với một chiếc tàu hỏa đang lao nhanh.

Sau một thoáng chốc, một tia sáng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được bắn ra từ lưỡi đao của Lôi Tuấn.

"A..."

Thiên Quỷ thét lên thảm thiết.

Cả người hắn bị đụng bay lên, càng lúc càng nhanh, nện thẳng vào bức tường cách đó trăm mét.

Nhìn sang chỗ Địa Quỷ, thanh đao trong tay hắn còn chưa có cơ hội tới gần Lôi Tuấn thì đã bị làn sóng ánh sáng vừa rồi đánh trúng, bay đi rồi đụng vào tường.

Địa Quỷ còn chưa rơi xuống, Lôi Tuấn đã bay lên, dưới chân còn dính bùn đất, thanh đao trong tay chém thẳng về phía đầu Địa Quỷ.

Địa Quỷ lập tức né tránh, nhưng vẫn hơi chậm.

Một cái tai và một bên vai vai của hắn tách rời ra khỏi cơ thể.

"Địa Quỷ!"

Địa Quỷ là người đứng thứ hai trong Tứ Đại Dã Quỷ, có lẽ đời này hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình cũng có thể gào thét như nhìn thấy ma vậy.

Vì sao? Vì sao?

Vì sao lại có một người đáng sợ như thế?

Chỉ một chiêu mà đã đánh bay "hai quỷ", chẳng lẽ đối phương đã tới cấp thiên thần rồi sao?

"Rút mau!"

Thiên Quỷ vừa bị đánh bay, nhưng lúc này đã xuất hiện trên đỉnh đầu Địa Quỷ, áp sát vào tường.

Một sợi dây sắt được thả xuống, kéo Địa Quỷ lên.

Lôi Tuấn không vội vã đuổi theo ngay.

Anh quay người hô to với cấp dưới: "Đi thẳng về phía trước, tuyệt đối không được dừng lại, tôi đi cứu Hồ Thiên Vương".

"Tuân lệnh".

Từng chiếc xe tải và xe việt dã nối đuôi nhau xông ra cửa.

Nhưng lúc đi qua Lôi Tuấn, bốn cô gái Niên Hoa lại nhảy xuống.

Ở bên kia, Hồ Mị Nhi và cặp song sinh đang đánh ngang tay với Đại Quỷ và Tiểu Quỷ.

Hồ Mị Nhi bảy sao, cặp song sinh hợp sức cũng bảy sao, Đại Quỷ và Tiểu Quỷ cũng bảy sao nốt.

Nhưng hiển nhiên, bên phía Hồ Mị Nhi hơn một bậc.

Chẳng qua, tên cáo già Tiêu Lăng Thiên cũng hèn hạ tham dự vào cuộc chiến.

"Thiên Vương cẩn thận!"

A Đại thuộc cặp song sinh chắn một phát chém của Tiêu Lăng Thiên.

Hồ Mị Nhi không sao, nhưng A Đại lại bị chém đứt cánh tay trái, máu tươi tức khắc chảy ròng ròng.

"Khốn kiếp!"

Hồ Mị Nhi quát lên giận dữ, dùng hết sức lực công kích Tiêu Lăng Thiên.

Vì bảo vệ A Đại, A Nhị cũng bị thanh đao lớn của Đại Quỷ đập nát cánh tay trái.

"Cứu".

"Thiên Vương..."

Thấy Đại Quỷ, Tiểu Quỷ và Tiêu Lăng Thiên đồng loạt công kích Hồ Mị Nhi, cặp song sinh bất chấp cơn đau trên cánh tay, chẳng những không lùi lại, mà còn tiến lên.

Lúc này, bị cao thủ bảy sao tấn công, Hồ Mị Nhi không kịp né tránh, bị Tiêu Lăng Thiên đâm trúng vào vai trái, mũi đao xuyên qua người, bị thương không nhẹ.

"Shhh! A!"

Hồ Mị Nhi kêu to một tiếng, vung ra một đao, chém gãy đao của Tiêu Lăng Thiên, đồng thời tung ra một cú đá.

Tiêu Lăng Thiên đang rất đắc ý, đột nhiên bị đạp bay ra ngoài.

Hắn ta còn chưa rơi xuống đất thì Thiên Quỷ và Địa Quỷ đúng lúc chạy tới đỡ được.

"Mau rút, rút lui..."

Thiên Quỷ hô to với Đại Quỷ và Tiểu Quỷ.

"Vì sao lại phải rút?"

Đại Quỷ và Tiểu Quỷ tạm thời ngừng công kích, tập hợp với Thiên Quỷ Địa Quỷ.

"Có thiên thần ở đây!", giọng nói của Thiên Quỷ toát lên sự sợ hãi vô tận.

"Không thể nào!"

Đại Quỷ, Tiểu Quỷ và Tiêu Lăng Thiên đồng thanh thốt ra ba chữ này.

Bọn họ đang thắng thế, nếu đánh tiếp thì nhất định sẽ giết được một Thiên Vương của đối phương, lúc này lại phải rút lui? Lý do lại còn là phe địch có thiên thần nữa!

"Muốn giữ mạng thì chạy mau lên!"

Thiên Quỷ Địa Quỷ đã tận mắt nhìn thấy, lập tức kéo Tiêu Lăng Thiên lên xe.

Đại Quỷ, Tiểu Quỷ không cam lòng, nhưng cũng không dám đánh cược, chỉ có thể giận dữ rút lui.

Xe việt dã lao như bay.

Một cơn gió lớn ập tới, cuốn theo cát bụi.

Đó là một sức mạnh khổng lồ.

Nhìn thấy khuôn mặt của Lôi Tuấn, cuối cùng Hồ Mị Nhi cũng thở phào một hơi. Cô ta không đứng vững nữa, ngả người về phía sau, nhưng cặp song sinh đã dùng cánh tay còn lại để đỡ cô ta.

"Mị Nhi, sao rồi?"

Lôi Tuấn rút Đao Thí Thiên được chế tạo từ thép cứng đi, quan tâm hỏi.

"Không sao, đảm bảo không chết được".

Hồ Mị Nhi chẳng hề lo lắng cho mình, thấy Lôi Tuấn không sao, cô ta còn nở nụ cười.

Cuối cùng bốn cô gái Niên Hoa cũng đuổi tới nơi.

Bọn họ lập tức xử lý vết thương cho Hồ Mị Nhi và cặp song sinh.

Khuôn mặt Lôi Tuấn lạnh lùng tột độ.

Anh đi một vòng quanh đó, nhìn cái thị trấn tàn tạ sau vụ tập kích lần này, nhìn những người đang hoảng sợ núp sau các đống đổ nát, cuối cùng ánh mắt của anh dừng lại trên vết thương của cặp song sinh và Hồ Mị Nhi.

"Anh Tuấn, anh và tôi đuổi theo chúng đi", Hồ Mị Nhi lại tươi cười như thường ngày.

"Không được!"

Lôi Tuấn bình tĩnh nói: "Cô dẫn cặp song sinh đi theo đoàn xe của chúng ta, chắc là Tứ Đại Dã Quỷ và Tiêu Lăng Thiên sẽ không đuổi theo nữa đâu. Cô chỉ huy đoàn xe, còn lại để tôi lo".

“Anh Tuấn, tôi không đồng ý".

Cho dù đã bị thương, Hồ Mị Nhi vẫn không muốn anh Tuấn mạo hiểm một mình.

"Cô nhất định phải đồng ý".

Lôi Tuấn nghiêm túc nói: "Tôi tuyệt đối không cho phép anh em của mình bị thương mà còn phải theo tôi đi mạo hiểm. Hơn nữa, nhiệm vụ cứu viện cũng quan trọng không kém, cô nhất định phải tập hợp với Âu Dương Sát, nhất định phải đưa người Hoa về nhà".

"Tôi... Tuân lệnh!"

Hồ Mị Nhi không dài dòng nữa, lập tức dẫn cặp song sinh đã bị mất cánh tay đuổi theo.

"Bốn người các cô có sợ chết không?"

Lôi Tuấn xoay người, hỏi bốn cô gái đằng sau.

"Đi theo Điện Chủ, chết cũng không tiếc!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK