“Người anh em, người anh em…”
Vừa thấy Lôi Tuấn muốn đi, anh hai Lôi Ngạo Nghiệp liền nóng ruột.
Công tử bột lông bông này lập tức đứng lên nói: “Ôi trời, nổi nóng thế làm gì, nói thế nào cũng là người một nhà, người khác không tin chú, anh hai tin chú”.
“Lôi Ngạo Nghiệp, cậu điên rồi sao?”, Giang Tiểu Dao lập tức nói.
“Câm miệng!”
Lôi Ngạo Nghiệp không hề khách sáo nói: “Đồ sống dựa vào cặp đại gia như dì, bớt lớn tiếng ngạo mạn với tôi đi, bản thiếu gia làm gì không cần dì quản”.
“Ông xã, anh nói đúng, người một nhà mà!”, chị dâu thứ hai được lợi, lập tức nói hùa theo.
“Đúng thế đúng thế, không có lý do phải làm ầm ĩ”, chị dâu cả cũng vội khuyên nói.
“Các người… ăn cây táo rào cây sung!”, Giang Tiểu Dao lớn tiếng nói.
“Được rồi mẹ nhỏ, tha được chỗ nào thì nên tha, huống hồ sự việc năm đó, mọi người đều biết”.
“Theo tôi ấy à, không có được lợi gì, đỏ mắt mà thôi”.
Hai người phụ nữ vốn rất tốt với Giang Tiểu Dao, bây giờ nhìn vào sự giàu có của Lôi Tuấn, lập tức trở mặt không nhận người, một người hát một người bè, Giang Tiểu Dao tức đến trợn mắt.
“Gia môn bất hạnh!”
Bác hai Lôi Long lắc đầu thở dài bỏ đi.
“Ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn nhìn những người còn lại, cười nói: “Được rồi, tôi không tức giận nữa, nhưng tôi vẫn phải về sống ở nhà cũ, tôi đã mua căn nhà đó rồi, cũng cho người dọn dẹp xong rồi, bây giờ đi luôn”.
Lôi Tuấn cố chấp muốn đi, mọi người cũng không giữ được.
Anh hai Lôi Ngạo Nhiệp đi theo ra cửa, vừa đi vừa nói: “Chú ba, thủ đô bây giờ ấy à, cuộc sống ban đêm rất phong phú, hôm khác chú có thời gian, tôi đưa chú đi chơi thật vui vẻ”.
“Chủ ý này không tệ, anh sắp xếp, tôi mời”, Lôi Tuấn cười he he.
“Haiz, vậy là đúng rồi!”
Lôi Ngạo Nghiệp chỉ đợi câu này, khuôn mặt liền vui vẻ như nở hoa.
Nhà họ Lôi bây giờ đều cần tiền ở các phương diện, chi tiêu của Lôi Ngạo Nghiệp anh ta cũng bị giảm một nửa.
Anh ta không có tiền thì không được, vì vậy anh ta quyết định dựa vào Lôi Tuấn.
Chú ba bây giờ, xưa đâu bằng nay!
“Chú ba, em đi thong thả, buổi tiệc ngày mai, tôi sẽ đón chú.
Lôi Tuấn đã đi khỏi khu biệt thự, Lôi Ngạo Nghiệp vẫn đang lớn tiếng nói với theo.
…
Ban đêm của khu phố cổ yên tĩnh hơn khu đô thị mới.
Bên ngoài nhà cũ của nhà họ Lôi không thay đổi, nhưng bên trong lại hoàn toàn mới.
Bốn mỹ nữ sống ở tầng một.
Lôi Tuấn và mặt sẹo ở trong hai phòng trên tầng hai.
Ngắm ánh đèn đường mờ tối bên ngoài cửa sổ, ngắm những ông bố bà mẹ và con cái chơi đùa trên phố.
Lôi Tuấn vô cùng xúc động.
Cách mười năm, vinh quang trở về.
Người nhà không còn, nhưng vô hình trung lại có thêm rất nhiều kẻ thù!
Đến thủ đô, Lôi Tuấn vẫn chưa gặp người nhà họ Tiêu, nhưng anh biết rõ, không lâu nữa, nhà họ Tiêu chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách đối phó nhà họ Lôi, ngày mà nhà họ Lôi không chống đỡ được, chính là lúc Lôi Tuấn anh ra tay.
“Anh Tuấn, rượu thịt tới rồi”.
Mặt sẹo phấn khởi xách các loại đồ ăn về.
Không ai biết nấu ăn, chỉ có thể ăn đồ ăn sẵn.
Nhưng Lôi Tuấn cũng không để ý điều này, có rượu có thịt đã rất thỏa mãn rồi.
“Mặt sẹo, đột phá năm sao rồi?”
Sau khi Lôi Tuấn ngồi xuống, vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi.
“Bắc Thiên Vương đích thân chỉ dạy, hơn nữa mặt sẹo tôi còn có chút thiên phú”.
Trải qua thời gian dài tiếp xúc, cuối cùng mặt sẹo đã làm được không còn căng thẳng ở trước mặt Lôi Tuấn.
“Ha ha ha… tốt tốt tốt, ngồi xuống uống rượu”.
“Rõ!”
Có thể một mình uống rượu với điện chủ, mặt sẹo cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
“Gọi cả bốn người họ lên đây, cùng uống đi!”, Lôi Tuấn thản nhiên nói.
“Được!”
Mặt sẹo lập tức đứng lên, hét lớn xuống dưới tầng: “Bốn mỹ nữ, anh Tuấn gọi”.
Một cơn gió lướt từ dưới lên trên.
Bốn nữ sát thủ sáu sao nhanh chóng phi lên.
Bọn họ ăn mặc gọn gàng, tay cầm một con dao ngắn, phút chốc liền chiếm lĩnh cửa sổ trong phòng.
“Đây… ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn cười hào sảng: “Không có nguy hiểm, tôi gọi các cô lên cùng uống rượu”.
“Chúng tôi, uống rượu?”, Xuân Hân ngạc nhiên hỏi.
“Đúng thế, làm sao?”, Lôi Tuấn thấy kỳ lạ hỏi.
“Anh Tuấn, chúng tôi là thuộc hạ của anh, chúng tôi không có tư cách uống cùng anh”.
“Nói linh tinh, Lôi Tuấn tôi không cần thuộc hạ, tôi đã nói rồi, tuy các cô đều là phụ nữ, nhưng cũng là anh em của Lôi Tuấn tôi, ngồi xuống, uống rượu”.
“Tuân mệnh!”
Bốn cô gái ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bao gồm cả mặt sẹo, mỗi người đều cầm một chai bia trong tay.
“Nào, thư giãn thoải mái, cạn”.
Lôi Tuấn tùy hứng, vừa chạm chai đã uống cạn.
Mấy người quay sang nhìn nhau, vẻ mặt hưng phấn, cuối cùng cũng thả lỏng.
“Anh Tuấn, anh muốn tôi làm thế nào?”
Mặt sẹo uống một chai bia, cung kính hỏi.
“Mặt sẹo, phát huy sở trường của cậu, đầu tiên phải có chỗ đứng trong thế giới ngầm thủ đô, năng lực của cậu không đối phó được với Tiêu Hải Phong, càng không tiếp xúc được với Tiêu Hoành Vũ, nhưng tên ăn hại Tiêu Băng Khôn thì vẫn được”.
Vừa nghĩ đến người đã từng là tình địch, Lôi Tuấn liền bật cười.
“Anh Tuấn, những chuyện này đơn giản, nhưng thủ đô này, nếu tôi làm lớn, liệu có gây rắc rối cho anh không?”, mặt sẹo bình tĩnh hỏi.
“Không sao, có lẽ bây giờ ông chủ Kim đã hành động rồi, Kim chủ mà, có tiền”.
“Tôi hiểu, anh Tuấn yên tâm, tôi bảo đảm nhằm chết Tiêu Bằng Khôn”.
“Tốt, uống rượu!”
Tâm trạng Lôi Tuấn rất tốt, quyết định tối này uống thêm mấy chai.
…
Sáu giờ tối ngày hôm sau.
Một chiếc siêu xe dừng là trước cửa khu nhà cũ nhà họ Lôi.
Anh hai Lôi Ngạo Nghiệp đích thân đến đón thật.
Nhưng Lôi Tuấn không ngồi xe của anh ta, mà ngồi trên xe dã ngoại của mình.
Nhà hàng âm nhạc Ma Giới.
Là điểm tụ tập liên hoan mà giới trẻ thích nhất trong cả thủ đô.
Nơi này không chỉ cao cấp, còn có các loại biểu diễn, không phải quán bar nhưng cũng xa hoa trụy lạc.
“Anh, anh đến rồi”.
Lôi Song đợi ở cửa, phấn khởi chạy đến.
Lôi Tuấn vừa xuống xe, lập tức nở nụ cười hiền từ.
Anh đối xử với cô em gái này giống như đối xử với con của mình.
“Oa, Song Nhi, hôm nay em thật đẹp”, Lôi Tuấn khen ngợi.
Cũng khó trách, Lôi Song mặc toàn hàng hiệu, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung của cô ấy, tuyệt đối xuất chúng, nhưng đáng tiếc cô ấy trang điểm không phù hợp lắm với nơi này.
Những cô gái ra vào nơi này, trang điểm lộng lẫy, cố gắng để lộ ra phần cơ thể.
Lôi Song lại khá kín đáo.
“Chú ba, đi theo anh hai”.
Lôi Ngạo Nghiệp quen thuộc hiểu rõ nơi này, lập tức đi trước dẫn đường.
Lúc này, Giang Tiểu Dao là chủ bữa tiệc lần này, đã đến đây từ sớm.
Còn hai chị dâu càng không thể đợi vội vàng đến những nơi như này.
Cùng với âm nhạc sống động, Lôi Tuấn và Lôi Song được đưa đến tầng hai.
Đẩy mở cửa một phòng bao, trước mặt tràn đầy mùi tiền.
Vì sự nghiệp của nhà họ Lôi, Giang Tiểu Dao cầm tiền của nhà họ Lôi bao cả phòng bao sang trọng nhất, trên bàn rượu nước đầy đủ, đồ ăn thượng hạng, còn những người ở đây đều ngẩng cao đầu.
“Bữa tiệc hào môn!”
Lôi Tuấn đi vào cửa lẩm bẩm nói.
“Hả, cậu hai”.
“Cậu hai, đã lâu không gặp!”
Lôi Ngạo Nghiệp giúp đỡ việc quản lý kinh doanh, lại ngày ngày ăn chơi trụy lạc, vì vậy mọi người đều biết anh ta.
Lôi Tuấn ngắm kỹ toàn hội trường…
Khách mời tối này, không phú thì quý.
Cho dù bọn họ không được coi là gia tộc hàng đầu, nhưng cũng chắc chắn xuất thân hào môn.
Anh nhanh chóng nhận ra, nơi này ngoại trừ công tử bột, thì là đại tiểu thư.
Những người này tiêu tiền thì được, bàn việc hợp tác đúng là nói tán dóc.
Cho nên Lôi Song nói đúng.
Buổi tiệc này đúng là lãng phí.
…