“Sĩ quan Tiêu, ngồi xuống trước đi!”
Sĩ quan thứ hai cao cao tại thượng, cuối cùng cũng lên tiếng.
Tuy Tiêu Hải Phong nắm trọng binh trong tay, nhưng đối diện với sĩ quan thứ hai cũng không dám lỗ mãng
“Mau ngồi xuống đi!”
“Hút điếu thuốc, bình tĩnh”.
Sĩ quan thứ hai, thứ ba cũng khuyên nói.
Mặc dù Tiêu Hải Phong nóng suột không thể nhịn, cuối cũng vẫn ngồi xuống.
Hắn ta châm một điếu thuốc, lạnh lùng nói: “Mọi người đều thấy rồi, Thiên Vương Thần Điện đúng là qua hống hách, tôi không biết trong mọi người ai mở đường cho anh ta, nhưng bọn chúng đã nổ súng, thì tôi không thể không phản công”.
Tiêu Hải Phong tuyệt đối không ngốc.
Ở đây là thủ đô, nếu không phải sở tác chiến có người mở đường, cho dù người của Thiên Vương Thần Điện có thể vào, cũng không thể đưa cả vũ khí đạn dược vào.
“Sĩ quan Tiêu, đã là cuộc họp riêng, chính là để giúp cậu giải quyết vấn đề mà!
Sĩ quan thứ hai dừng lại, nói rõ ràng: “Cảnh sát trưởng thủ đô Mộ Dung Chính đã công bố sự việc ở Tây Vực của nhà họ Tiêu các cậu ra ngoài rồi, cậu là sĩ quan phủ tổng thống, nhưng em trai cậu lại là điện chủ Thiên Minh Điện nổi tiếng xấu xa, chuyện này cho dù cậu có mười cái miệng, e rằng cũng không thoái thác được!”
“Thì đã làm sao?”
Tiêu Hải Phong khinh thường nói: “Em trai tôi cũng không đại diện cho tôi, càng không đại diện được cho nhà họ Tiêu, huống hồ Thiên Minh Điện cũng không làm việc gì có lỗi với Hoa Hạ, thậm chí Thiên Minh Điện đã bị diệt rồi!”
Hắn ta nói xong câu này, mấy sĩ quan đều lắc đầu.
Ai cũng biết hắn ta đang lấp liếm, nhưng ngại vì hắn nắm trọng binh trong tay, cũng không tiện đối đầu.
“Được được được!”
Sĩ quan thứ hai lại thỏa hiệp lần nữa, tiếp tục nói: “Cho dù Thiên Minh Điện không có quan hệ với cậu, nhưng bị Thiên Vương Thần Điện tiêu diệt, đây là sự thực, bây giờ xem ra, đã không chỉ là ân oán giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Lôi, người của Thiên Vương Thần Điện càng giống như nhằm vào nhà họ Tiêu các cậu, không phải sao?”
“Đúng thì làm sao, tôi còn sợ chúng sao?”, Tiêu Hải Phong lạnh lùng nói.
“Sợ thì cũng không đến nỗi sợ, nhưng Thiên Vương Thần Điện rất dễ chọc vào sao?”, sắc mặt sĩ quan thứ hai lạnh lùng nghiêm nghị.
“Hừ!”
Tiêu Hải Phong khinh thường nói: “Thiên Vương Thần Điện, Thiên Vương Thần Điện… Mấy năm nay vài người trong sở tác chiến tuyên truyền Thiên Vương Thần Điện vô cùng tuyệt vời, các người lo sợ, nhưng Tiêu Hải Phong tôi không sợ, lần này cho dù nói rách trời, tôi cũng phải giết nhuệ khí của bọn chúng”.
“Hải Phong à, không chọc được vào Thiên Vương Thần Điện đâu!”, sĩ quan thứ hai khuyên nói.
“Đúng thế, các tướng quân ngoại vực sẽ không nói năng bừa bãi, Thiên Vương Thần Điện hiện nay không phải là tổ chức mấy chục ngàn người, thậm chí bọn họ còn mạnh hơn quân đội”.
Sĩ quan thứ tư đã từng tiếp xúc với Thiên Vương Thần Điện cũng khuyên giải.
“Đủ rồi đủ rồi, đừng nói nữa”.
Tiêu Hải Phong đứng lên lần nữa, nôn nóng nói: “Nếu mọi người đều kiêng dè vậy tôi lấy danh nghĩa cá nhân đối chiến với Thiên Vương Thần Điện, cho dù gây ra rắc rối gì, một mình Tiêu Hải Phong tôi gánh chịu”.
“Haiz…”
“Thật hết cách!”
Sĩ quan thứ ba, thứ tư bất lực lắc đầu.
“Sĩ quan Tiêu, nếu cậu đã cố chấp muốn làm, tôi cũng không cản cậu, nhưng tôi có một kiện nghị, nhà họ Tiêu các cậu có hơn chục ngàn cường giả, sao không lại tấn công một lần? Nếu vẫn không tấn công được, cậu lại xuất binh cũng không muộn!
Là sĩ quan thứ hai, ông ta không muốn xung đột vũ trang.
Dù sao những năm nay, Thiên Vương Thần Điện cũng không xung đột với quân đội.
Tuy Tiêu Hải Phong hắn ta đã thề rằng mình chịu trách nhiệm, nhưng nếu đánh thật, lại dùng binh sĩ của sở tác chiến, phủ tổng thống không thoát khỏi liên quan.
“Được, vậy tấn công lần nữa”.
Tiêu Hải Phong nói xong, vứt đầu thuốc lá, vội vàng bỏ đi.
…
“Tướng quân Hình Hạo Cường của phủ hộ quốc Nam Thành nói thế nào?”
Sĩ quan thứ hai châm điếu thuốc, hỏi sĩ quan thứ ba.
“Sĩ quan Hình nói hai việc, thứ nhất là Nam Thiên Vương Cao Cuong của Thiên Vương Thần Điện đang điều động binh lực, có vẻ là có một đại đội sắp vào Hoa Hạ, hơn nữa là nhằm vào thủ đô”.
Sĩ quan thứ ba dừng lại, tiếp tục nói: “Còn có một chuyện nghiêm trọng hơn, nước Thiên Lang thảo nguyên Nam Vực gần đây rục rịch hành động, hình như lại muốn hành động”.
“Soạt!”
Vẻ mặt sĩ quan thứ hai nghiêm nghị, lẩm bẩm nói: “Thiên Vương Thần Điện còn dễ nói, ít nhất cũng coi là đội quân của Hoa Hạ, nhưng nước Thiên Lang đã đình chiến nhiều năm, lẽ não lại muốn gây sóng gió sao?”
“Sĩ quan, không thể lơ là!”
“Đúng thế sĩ quan, đây là chuyện lớn với Hoa Hạ!”
Hai sĩ quan cấp dưới vô cùng nghiêm túc nói.
“Sĩ hai quan các cậu lập tức theo dõi động thái của nhà họ Tiêu, tôi đi gặp sĩ quan thứ nhất ngay”.
“Rõ!”
“Và thông báo toàn dân, không có việc gì lớn không ra ngoài!”
“Rõ!”
…
Thành phố hàng đầu Hoa Hạ liền rơi vào trạng thái lạnh lẽo vắng vẻ.
Nhà họ Lôi căng thẳng, nhà họ Tiêu nổi giận, chỉ có Lôi Tuấn có thể ngủ say.
Một chiếc xe dã ngoại đón đội trưởng vệ sĩ Triệu Phàn bại trận của nhà họ Tiêu đi ra từ nhà họ Lôi.
Cả đoạn đường không có trở ngại, Triệu Phàn được đưa đến nhà cũ của nhà họ Lôi.
“Xin tha mạng cho tôi, cậu Lôi”.
Là đội trưởng vệ sĩ của nhà họ Tiêu, đương nhiên hắn ta nhận ra Lôi Tuấn là ai.
Vốn không cần mặt sẹo ra tay, Triệu Phàn phập một tiếng quỳ xuống phía trước Lôi Tuấn.
“Đừng căng thẳng, nhìn tôi đi”.
Lôi Tuấn mặc đồ ngủ dựa vào sofa, bốn mỹ nữ đứng phía sau.
Triệu Phàn ngẩng đầu, lại không dám nhìn Lôi Tuấn.
Nhưng khi hắn ta nhìn bốn mỹ nữ đó, vẫn toàn thân run run!
Tuy lúc cậu hai Khôn bị đánh, bốn cô gái này che mặt, nhưng Triệu Phàn là đội trưởng vệ sĩ, đương nhiên có năng lực nhận biệt mạnh mẽ.
Bây giờ hắn ta có thể chắc chắn, bốn cô gái phía sau Lôi Tuấn chính là sát thủ hôm đó.
“Trời ơi!”
Triệu Phàn hoảng sợ, liền ngồi bệt xuống đất.
“Không cần sợ, trả lời câu hỏi của tôi, anh có thể không cần chết”, Lôi Tuấn mỉm cười nói.
“Cậu Lôi, xin cứ hỏi, chỉ cần tôi biết, bảo đảm không dám che giấu”.
Lúc này, Triệu Phàn giống như ngửi thấy mùi kỳ lạ? Hơn năm trăm người của hắn ta, bị Thiên Vương Thần Điện tiêu diệt trong phút chốc, nhưng hắn lại sống sót, còn bị đưa đến đây?
Việc này liệu có thể chứng minh cậu ba nhà họ Lôi là người của Thiên Vương Thần Điện không?
“Triệu Phàn, anh là đội trưởng vệ sĩ nhà họ Tiêu, mời anh nói với tôi, gần đây nhà họ Tiêu ngoại trừ đối phó nhà họ Lôi ra, còn làm những việc gì? Tốt nhất là những việc nhằm vào tôi!”
Lôi Tuấn nói xong, nhận lấy một điếu thuốc từ trong tay Xuân Hân.
“Hút ít thôi!”
Sau khi Xuân Hân châm điếu thuốc, nói với giọng nói nhỏ nhất.
“Được!”
Lôi Tuấn nhả khói thuốc.
Lại nhìn Triệu Phàn, con ngươi vội xoay chuyển, hắn ta suy nghĩ…
“Tôi biết rồi”.
Triệu Phàn đột nhiên mở to đôi mắt, nhanh chóng nói: “Ông chủ nhà tôi… à tôi khinh, ông chủ Tiêu đó, phái rất nhiều người đến thành phố Thiên Hoa, hình như đang điều tra… tập đoàn Kim… Kim Hoa gì đó!”
“Quả nhiên là vậy”, Lôi Tuấn lẩm bẩm nói.
“Cậu Lôi tha mạng, tôi biết gì thì đã nói hết rồi!”, toàn thân Triệu Phàn run lên.
“Đương nhiên, anh có thể đi rồi”, Lôi Tuấn cười nói.
“Anh Tuấn?”, mặt sẹo lập tức hỏi.
“Thả anh ta đi!”, Lôi Tuấn gật đầu có dụng ý sâu xa.
“Cút đi…”
Mặt sẹo tóm Triệu Phàn dưới đất lên, lập tức kéo đến bên cửa sổ, trực tiếp ném xuống.
“Ôi mặt sẹo, cậu thật dã man!”
Lôi Tuấn nói, lại dùng tay che mắt mình.
Động tác của anh khiến bốn cô gái phía sau trực tiếp trợn mắt.
“Gọi video cho Kim Bưu, tôi có việc muốn giao”, Lôi Tuấn cười nói.
“Xong ngay thôi!”
Thư ký Tiểu Vy cách đó không xa lập tức kết nối.