Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lang Vương trúng đạn.

Lập tức rút quân.

Những binh sĩ may mắn giống như núi lớn sụp đổ, điên cuồng bỏ chạy về phía sau.

Tiếng người la hét sục sôi, tiếng ngựa hí dài, vô cùng bi thảm!

Sai lầm lớn của người chỉ huy ắt sẽ đưa vô số quân lính vào chỗ chết.

Hai mươi ngàn người còn lại trên chiến trường chạy theo một trăm ngàn người may mắn trong doanh trại...

Một trăm hai mươi ngàn quân lính này cùng thất bại rút lui sẽ là cảnh tượng thế nào?

Thực sự không thể hình dung.

Vì mạng sống của nhiều quân lính, vô số tướng lĩnh hạ lệnh cho thuộc hạ tháo chạy vào rừng cây.

Nước Thiên Lang vốn sinh sống ở bìa rừng cây, chủ yếu sống bằng săn bắn, bọn họ quen thuộc với rừng cây còn hơn cả Thiên Vương Thần Điện, chỉ có chạy vào rừng cây u tối mới có cơ hội sống sót.

“Dừng bắn!”

‘Gừ…”

“Dừng…”

Nam Thiên Vương hạ lệnh một tiếng, tám mươi ngàn binh sĩ đồng thanh hét lên.

Sau tiếng hét, tiếng súng dừng lại.

Lại nhìn chiến trường, xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông…

“Điện chủ, Lang Vương thảo nguyên rút quân rồi, nước Thiên Lang… bại trận rồi!”

Đi đến bên ngoài xe chỉ quy, giọng nói của Nam Thiên Vương Cao Cương vừa vui mừng vừa thất vọng.

“Tốt lắm, không chết quá nhiều người cũng tốt!”

Cuối cùng Lôi Tuấn giống như tỉnh ngủ, anh quay đầu nhìn Cao Cương, nói rõ ràng: “Chọn ra ba mươi ngàn tinh binh, Nam Thiên Vương anh, và Long Soái với Hổ Soái mỗi người dẫn mười ngàn binh vào rừng cây, tôi đi cùng các anh đuổi đám sói con đó về nước Thiên Lang”.

“Điện chủ, quân địch còn lại một trăm hai mươi ngàn quân, chúng ta chỉ đưa theo ba mươi ngàn?”, Cao Cương nói theo bản năng.

“Không cần lo lắng!”

Lôi Tuấn lạnh lùng nói: “Quân địch đã bị sợ vỡ gan, vốn không dám quay đầu, bọn chúng chỉ biết liều mạng bỏ chạy, còn chúng ta đuổi theo cũng không phải để giết người, chỉ đuổi bọn chúng về quê nhà thôi”.

“Rõ!”

Cao Cương suy nghĩ, lại nói: “Tôi đưa theo Long Soái và Hổ Soái là đủ rồi, anh quay về nghỉ ngơi đi!”

“Không được!”

Ánh mắt Lôi Tuấn sắc bén, nói: “Người mà tôi lo lắng nhất vẫn chưa xuất hiện”.

“Anh đang nói… công chủ U Nguyệt?”

“Đúng thế, người phụ nữ đó là Thiên Hồn tám sao, tôi không hiểu tại sao cô ta không trợ giúp Lang Vương Hạ Bính ứng chiến? Nhưng nếu cô ta xuất hiện trong rừng cây, tôi không có ở đó, các anh không đấu lại được”.

“Rõ, tôi hiểu!”

Cao Cương không nhiều lời, lập tức đi chọn binh sĩ!

Một trăm hai mươi ngàn quân của Lang Vương thảo nguyên đang tháo chạy.

Ba mươi ngàn tinh binh của Thiên Vương Thần Điện đang truy đuổi.

Trong rừng cây nguyên thủy mênh mông bát ngát này, loài người cũng trở nên nhỏ bé.

Nam Thiên Vương đứng giữa dẫn binh xông pha phía trước nhất.

Long Soái dẫn binh theo bên trái, Hổ Soái dẫn binh theo bên phải…

Lôi Tuấn đưa theo bốn cô gái Niên Hoa đi theo phía sau đại đội của Nam Thiên Vương.

Bọn họ vừa đuổi theo vừa dừng nghỉ…

Trong chớp chắt đã qua ba ngày ba đêm!

“Anh Tuấn, anh nghỉ ngơi lúc đi?”, Xuân Hân đi theo nhẹ nhàng hỏi.

Đi sâu vào trong rừng đã không còn đường đi.

Xe không thể đi tiếp, cách duy nhất là đi bộ.

“Không cần, theo thôi thấy, bốn cô gái các cô không cần theo tôi chịu khổ, hay là các cô quay về, đợi tôi đuổi đám quân thảo nguyên này về nước Thiên Lang cũng là chiến thắng trở về!”

Lôi Tuấn bước đi rất vội, bình thản nói.

“Không được, chúng tôi quyết không thể rời khỏi anh Tuấn, đây là sứ mệnh”.

“Đúng thế, tuyệt đối không được”.

Tứ đại mỹ nữ Niên Hoa được Lôi Tuấn khuyên nhủ nhiều lần nhưng vẫn không chịu đi.

“Được rồi, phụ nữ kiên cường!”

Lôi Tuấn cười, tiếp tục đi về phía trước.

Đường rừng gian khổ, thỉnh thoảng còn có mãnh thú xuất hiện, vì vậy không được tụt lại phía sau, buộc phải bám sát nhau.

Tiền phương nhiều lần quay về báo, tàn binh bại tướng của Lang Vương thảo nguyên đã bị giết vô số.

Đại quân của bọn chúng cách đội Thiên Vương Thần Điện năm trăm mét, nhưng khoảng cách đó lại bị kéo xa…

Không phải Nam Thiên Vương không đuổi theo kịp, là anh ta không muốn đuổi theo.

Lôi Tuấn cũng vậy, Nam Thiên Vương cũng vậy!

Kể cả Long Soái và Hổ Soái và tướng lĩnh tâm phúc nhiều năm của Thiên Vương Thần Điện đều không thích chém giết!

Nếu không phải nước Thiên Lang đến xâm phạm, Thiên Vương Thần Điện sẽ không chém giết khắp nơi như này.

Thiên hạ đại loạn là thật, nhưng bọn họ là tổ chức binh sĩ, không phải là một đám ác ma!

“Báo…”

Một binh sĩ thăm dò đường xông ra rừng cây.

“Khởi bẩm điện chủ, Nam Thiên Vương phía trước báo, chúng ta còn cách vùng thảo nguyên bên rìa rừng cây ba mươi dặm, có lẽ đội quân đi đầu của Lang Vương thảo nguyên đã tiến vào thảo nguyên”.

“Thông báo cho Nam Thiên Vương, tiếp tục theo dõi, những kẻ cản đường, giết!”

“Tuân lệnh!”

Sau khi binh sĩ thăm dò đường nhận lệnh, không hề dừng nghỉ, biến mất trong rừng cây lần nữa.

“Sắp rồi, sắp rồi…”

Lôi Tuấn thản nhiên cười, tiếp tục đi về phía trước.

Sở dĩ anh đi theo, chủ yếu là lo lắng công chủ U Nguyệt đó.

Tuy người phụ nữ đó rất kỳ lạ, cũng chưa từng tham gia quyết sách của Lang Vương Hạ Bính, nhưng người phụ nữ đó là Thiên Hồn tám sao, đúng là đáng sợ!

Trong rừng cây rậm rạp như này.

Một người phụ nữ cấp Thiên Hồn, nếu muốn ám sát, thì vô cùng nguy hiểm.

Vì vậy Lôi Tuấn phải bắt được cô ta.

Tiếp tục truy đuổi…

Truy đuổi từ ban ngày đến chiều muộn!

Cuối cùng, rừng cây rậm rạp bắt đầu thoáng đãng, có thể nhìn thấy ánh hoàng hồn từ xa.

Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên.

Vang lên liên tiếp mấy tiếng…

“Không ổn, tôi đi trước, các cô theo sau!”

Lôi Tuấn dặn dò một tiếng, bỗng cúi người, xông lên như mãnh hổ.

Bốn cô gái Niên Hoa quay sang nhìn nhau, lập tức cũng chạy theo.

Mặc dù bọ họ rất nhanh, nhưng muốn đuổi theo Lôi Tuấn cũng là việc không thể nào.

Lôi Tuấn không dừng một khắc!

Anh đụng vào lá cây cành cây, chân dẫm lên cỏ, xông ra khỏi rừng cây.

Mượn ánh hoàng hôn, phóng mắt nhìn ra, là vùng thảo nguyên tươi xanh mênh mông như biển lớn.

Hiện tại, bên rìa thảo nguyên, nhân mã trên ba con đường trái phải và ở giữa dần dần xuất hiện.

Trăm mét về phía trước, khói mờ mù mịt khắp trời.

Lôi Tuấn nhanh chóng tiến lên, thấy Cao Cương ngậm điếu thuốc, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Thế nào?”, Lôi Tuấn hỏi.

“Điện chủ, có rắc rối, đám sói con đó, mẹ kiếp, lại chôn mìn dưới đất!”

“Mìn?”

Lôi Tuấn phóng mắt nhìn, phát hiện có mười mấy anh em ngã xuống trong làn khói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK