Tầng hai nhà hàng Cảnh Đào.
Đội kinh doanh Tượng Thụ Loan cũng đang tổ chức liên hoan ở nhà hàng này.
Dù sao Tượng Thụ Loan cũng là sản nghiệp của Thẩm Hồng Đào, nhà hàng này cũng vậy.
Vì vậy nơi này cũng là địa điểm liên hoan của cả nhân viên tập Thẩm thị.
Một bàn hơn hai mươi người đang chúc rượu nhau.
Dưới sự hô hào của trưởng phòng kinh doanh Trương Hải Dương, mỗi người đều đã uống không ít.
Ngay cả Hứa Phương Hoa rất ít uống rượu cũng không tránh được.
Cô là người mới, lại không có thành tích gì, vì vậy muốn hòa nhập với cả đội thực sự không dễ dàng.
“Hôm nay ấy à, tôi lại ký được hai căn, đều là kẻ ngốc nhiều tiền”.
“Vẫn là cô lợi hại, tôi mới ký được một căn”.
“Ông chủ Điền đó của tôi thật không ra gì, chỉ biết cắt xén ăn bớt, sớm muộn cũng hạ được”.
“Tôi nói với mọi người này, bạn trai của tôi đổi một chiếc Benz mới đấy”.
“Có bạn trai giàu có thật tốt, bạn trai của tôi nói sẽ mua cho tôi Porsche, đợi hơn một tháng rồi, chán chết”.
…
Những người tư vấn bán hàng lão làng này đều nói chuyện nhà, xe, tiền…
Hứa Phương Hoa không có thành tích cũng không có xe sang, rất cô đơn, chỉ có thể cười theo mọi người.
Cô rất muốn đi về, nhưng không thể đi.
Đây chính là tất cả những việc cần trải nghiệm trong thực tế, không hòa nhập với tập thể thì không làm tốt được công việc.
“Tôi nói Hứa Phương Hoa này, ông xã của cô là người thế nào?”, Lý Tú Châu cười hỏi.
“À, anh ấy là lính xuất ngũ”, Hứa Phương Hoa trả lời theo bản năng.
“Tôi đã nói mà, không có căn cơ, không có bản lĩnh cũng bình thường, nghe nói cô còn không có xe?”
“Tôi không cần xe, nhà tôi rất gần công ty”.
“Cô không hiểu rồi, xe là tượng trưng cho thân phận...”
“Đúng đúng đúng…”
Hứa Phương Hoa không biết nên đáp lại thế nào, chỉ đành cười phụ theo.
“Hứa Phương Hoa, cô đẹp như vậy, chắc ông xã cô rất đẹp trai phải không?”, một đồng nghiệp nam hỏi.
“Cũng được, hi hi”.
Nói đến diện mạo của ông xã, Hứa Phương Hoa rất có tự tin.
“Xí, đẹp trai thì có tác dụng gì”.
Đồng nghiệp nữ Tiết Mỹ Linh nói: “Đẹp trai có thể làm cơm ăn không? Đẹp trai thích hợp làm trai bao”.
“Xin cô ăn nói tôn trọng một chút”, Hứa Phương Hoa trực tiếp thay đổi sắc mặt.
“Làm sao? Chắc ông xã cô không phải là trai bao chứ?”
“Tiết Mỹ Linh, tôi không đắc tội với cô chứ?”, Hứa Phương Hoa hỏi.
“Làm sao, một nhân viên thực tập như cô, không đùa được sao?”, Tiết Mỹ Linh khinh thường nói.
“Không được mang ông xã tôi ra đùa”.
“Ôi ôi không nói nữa, không nói nữa, thật không ra sao”.
Tiết Mỹ Linh trợn mắt, lại bắt đầu khoe khoang chiếc đồng hồ mới mua.
“Tiết Mỹ Linh, cô thật không biết nói chuyện”.
Lý Tú Châu kéo tay của Hứa Phương Hoa, cười quái dị với Tiết Mỹ Linh: “Phương Hoa người ta đẹp như vậy, cũng lúc nào cũng có thể đổi ông xã, sao cô biết người ta không giàu có?”
“Không phải chứ, lẽ nào cô ta là loại phụ nữ không biết xấu hổ?”, Tiết Mỹ Linh quát lớn, trực tiếp bắt đầu tấn công.
“Cô nói gì vậy?”, Hứa Phương Hoa đứng bật dậy.
“Đừng giận mà!”
Lý Tú Châu khuyên nói: “Mọi người đều là đồng nghiệp, không có gì không bỏ qua được, tôi nói Phương Hoa này, có vị ông chủ Dương nhắc về cô với tôi rất nhiều lần rồi, hôm khác cô ăn cơm cùng ông ta, không phải sẽ có thành tích sao!”
“Cô, các cô…”
Hứa Phương Hoa ngước mắt nhìn qua, phát hiện đồng nghiệp nữ đều đang cười chế giễu mình.
Một số đồng nghiệp nam cũng nhìn cô với vẻ khinh thường.
Chính là kiểu khinh thường không có được còn đố kỵ với ông xã của cô….
“Tôi là người yên phận, tôi rất yêu ông xã tôi, xin các cô đừng mang tôi ra làm trò đùa”.
Hứa Phương Hoa cầm túi lên, định rời khỏi đây.
“Ôi xin lỗi, không nói nữa, không nói nữa”.
Lý Tú Châu lại kéo cô ngồi xuống, rót cho cô một ly rượu, nói: “Mọi người đều là chị em, tôi cũng là muốn tốt cho cô, cô không thích thì thôi, chúng ta cùng uống một ly”.
“Tôi không uống được nữa, sẽ say mất”, Hứa Phương Hoa xua tay nói.
“Vậy tôi đề nghị, mọi người uống một ly”.
Trương Hải Dương từ nãy không lên tiếng, đặc biệt muốn để Hứa Phương Hoa uống rượu.
Hứa Phương Hoa rất bất đắc dĩ lại uống một ly.
Cô hơi chóng mặt, thực sự sắp say rồi…
“Phương Hoa, chào mừng cô gia nhập, cô yên tâm uống, chốc nữa tôi đưa cô về nhà”.
“Tôi thực sự không uống được nữa”.
“Nào uống đi, uống đi!”
Trương Hải Dương không có ý tốt, lại chuốc cô một ly rượu.
Lúc này rất nhiều đồng nghiệp đều nhận ra, Trương Hải Dương không nhịn được muốn ra tay với Hứa Phương Hoa.
Đồng nghiệp nữ khịt mũi, ngồi xuống đợi xem kịch hay.
Đồng nghiệp nam ngưỡng mộ ghen ghét, biết rõ kết quả thế nào, lại dám nổi giận không dám nói.
Lại một hồi đưa đẩy ly rượu, Hứa Phương Hoa thực sự mơ hồ rồi.
“Phương Hoa, cô thật say đắm lòng người”.
Dưới tác dụng của rượu, Trương Hải Dương không kiềm chế được, đặt tay lên đùi của Hứa Phương Hoa.
“Anh làm gì vậy?”
Toàn thân Hứa Phương Hoa run lên, lập tức gạt tay hắn ta ra, nóng lòng muốn đứng lên.
Nhưng cô đứng không vững, lại ngồi xuống ghế.
“Giả bộ cái gì?”, Lý Tú Châu khinh thường nói.
“Đúng thế, nhìn cô ta như vậy, không phải là cố ý quyến rũ trưởng phòng sao!”
“Các bạn đồng nghiệp, chốc nữa đi hát karaoke, tôi mời”.
Trương Hải Dương ra một đòn chưa thành công, lập tức hô lên chuyển chủ đề.
Các đồng nghiệp hoan hô một tràng.
Trương Hải Dương lại nói nhỏ với Hứa Phương Hoa: “Chỉ cần tối nay cô đi với tôi, tôi bảo đảm nâng cô thành vua bán hàng, có tiền, cái gì cũng có”.
Hắn ta vừa dứt lại, lại đưa tay sang Hứa Phương Hoa lần nữa.
“Anh tránh ra”.
Hứa Phương Hoa cầm một ly rượu, hắt vào mặt của Trương Hải Dương.
“Cô điên rồi hả?”
Trương Hải Dương thẹn quá hóa giận, đứng lên nói: “Thật không biết điều, loại trà xanh như cô, tôi thấy nhiều rồi, giả bộ đoan chính cái gì, nói cho cô biết, đắc tội với tôi, cô không cần lăn lộn trong ngành này nữa”.
“Tôi đi”.
Cuối cùng Hứa Phương Hoa đứng lên.
“Đi cái đầu”.
Trương Hải Dương kéo cô lại, nói: “Không được sự cho phép của tôi, cô không được đi đâu hết”.
“Anh buông tôi ra, anh là đồ khốn”.
“Ôi ôi, nổi giận cũng mê hoặc lòng người, tôi thích”.
Trương Hải Dương nổi tiếng xấu tính trực tiếp trêu chọc Hứa Phương Hoa trước mặt nhân viên cấp dưới.
Hứa Phương Hoa say rượu, lại là phụ nữ, không vùng thoát nổi.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho Lôi Tuấn.
Nhưng cô vừa gọi điện, liền bị Trương Hải Dương cướp lấy điện thoại, hắn ta tắt đi rồi ném sang một bên.
“Nào, uống rượu với tôi”.
Trương Hải Dương lại kéo Hứa Phương Hoa lại, khuyên cô uống rượu lần nữa.
Một đồng nghiệp nam tên Lý Phong thực sự không nhìn nổi nữa.
Anh ta lén lấy điện thoại vẫn chưa khóa máy của Hứa Phương Hoa, giả bộ đi vào phòng vệ sinh, và gọi điện cho số điện thoại hiển thị ông xã…
Hứa Phương Hoa hơi tỉnh táo một chút, cố gắng bình tĩnh lại.
Cô nhìn các đồng nghiệp say rượu trước mắt, biết mình không dễ đi như vậy.
Bây giờ phải bĩnh tĩnh, phải nghĩ cách rời khỏi đây.
Nếu làm Trương Hải Dương nổi giận, nhất định sẽ bị ức hiếp, vậy thì được không bằng mất.
Hứa Phương Hoa cố gắng ra vẻ điềm đạm, xin lỗi Trương Hải Dương.
Trương Hải Dương say thật, lại muốn đến hôn Hứa Phương Hoa.
Bị cô né tránh một cách khéo léo…
Đúng lúc Hứa Phương Hoa nóng vội không nhịn được nữa, cánh cửa phòng bao được đẩy mở ra.
Một người đàn ông cao lớn anh tuấn xuất hiện trước mặt mọi người.
“Này, mày là ai?”, Trương Hải Dương say ngà ngà hỏi.
“Ông xã”.
Toàn thân Hứa Phương Hoa kinh sợ, lập tức đứng lên muốn nhào qua.
Nhưng cô bị Trương Hải Dương kéo lại, suýt thì ngã xuống đất.
Lôi Tuấn sải bước, xông lên đỡ Hứa Phương Hoa.
Anh lạnh lùng nhìn xunh quanh…
“Nhóc con, mày là ai, mau cút ra ngoài”.
Trương Hải Dương tức giận bừng bừng, người lắc lư mắng.
“Tôi là ông xã của cô ấy”.
Khóe miệng của Lôi Tuấn đột nhiên nhếch lên.