Nhưng Lôi Tuấn lại không hề có động tĩnh gì, mỗi này anh chỉ biết ở cùng vợ con, không tiếp xúc với bất kỳ người nào, cũng chả mua sắm, không làm gì cả.
Dần dần…người dân bắt đầu nghi ngờ.
Dưới gốc cây lớn ở cổng thôn.
“Người đàn ông đó chắc là kẻ lừa đảo rồi!”, một bà dì lớn tuổi nói.
“Dù sao cũng không giống người tốt”, một người khác tiếp lời.
“Tôi nghe nói, hắn biết đám đất của ông ba nhà họ Hứa có ngọc, nên mới có lòng muốn đến ở rể, đợi bán miếng đất đó để được chia tiền đấy”.
“Thật chả ra gì”.
“Nếu hắn là người đàng hoàng, năm đó sẽ không chạy mất”.
“Ông ba nhà họ Hứa thật là xui xẻo”.
“Đều tại con bé kia, xinh đẹp thế mà, sao lại như vậy chứ?”
“Tôi nói thật, còn không bằng gả cho Triệu Đại Thắng, ít nhất người ta có tiền!”
…
Song đối với những lời đồn thổi này, Lôi Tuấn không hề để ý.
Anh không để ý, nhưng Hứa Phương Hoa ngồi không yên rồi.
Rất nhiều lần, cô ta đã hỏi Lôi Tuấn, có phải là không có tiền tổ chức đám cưới không? Nếu như có khó khăn thì không tổ chức cũng được, nếu như ở nhà này không được thì một nhà ba người bọn họ có thể đi.
Nhưng mỗi lần, Lôi Tuấn đều cười đùa tí tửng.
Hứa Phương Hoa vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng nhìn tư thái của Lôi Tuấn, lại giống như đã tính trước mọi việc.
Hai vợ chồng Hứa Hán Văn không chịu được áp lực.
Trong cơn thịnh nộ, đôi vợ chồng già đã dắt cháu gái đi thăm họ hàng ở thị trấn.
Bên này, Lôi Tuấn suốt ngày đi loanh quanh.
Nhưng căn biệt thự bên cạnh nhà họ Hứa đang tiến triển rất nhanh.
Mỗi ngày đều có một loạt xe tải lớn ra vào thôn, mang theo đủ loại nguyên vật liệu, tất cả đều là những loại cao cấp.
Số lượng công nhân cũng tăng lên gấp đôi, dường như họ đang rất gấp gáp để hoàn thành trước thời hạn, làm việc cả ngày lẫn đêm.
Người dân trong thôn vô cùng nghi ngờ, thi nhau dò hỏi nhưng rốt cuộc cũng không tìm hiểu được, rốt cuộc là ông chủ lớn nào đã xây biệt thự? Thậm chí, có người còn nghi ngờ công trình đó là của ông Triệu.
Bây giờ nhà trưởng thôn rất giàu có, Triệu Đại Thắng lại muốn cưới Hứa Phương Hoa, xây biệt thự cũng là chuyện bình thường.
“Đại Thắng, em hỏi anh, căn biệt thự đó rốt cuộc có phải là của nhà anh không?”
Trong phòng làm việc của Triệu Đại Thắng ở công ty Ngọc Thạch, con gái của ông hai nhà họ Hứa, Hứa Tiểu Hề sốt sắng hỏi.
“Nói bao nhiêu lần rồi, thật sự không phải anh”, Triệu Đại Thắng nghiêm mặt đáp.
“Không phải anh thì còn có thể là ai?”
“Con mẹ nó, sao anh biết được?”
“Em mặc kệ, em giúp anh cưới được Hứa Phương Hoa, anh phải đưa thêm tiền cho em”.
“Cưới được rồi nói sau!”
“Không phải anh thật sự nhìn trúng cô ta rồi đấy chứ?”, Hứa Tiểu Hề tò mò hỏi.
“Cái rắm!”
Triệu Đại Thắng cười đểu nói: “Ông đây chỉ là muốn thử thứ mới lạ, thử xem hoa thôn rốt cuộc có hương vị gì?”
“Em không mới lạ sao?”