Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại là một trận mưa máu gió tanh.

Nhà họ Tiêu đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.

Không nhiều người còn sống, người đáng chết tuyệt đối không sống nổi.

Cuối cùng nhà họ Lôi đã báo thù rửa hận!

Từ nay nhà họ Tiêu không còn tồn tại…

Tiêu Hoành Vũ bị đánh gần chết được người ta đưa đến viện điều dưỡng.

Ba bố con nhà họ Tiêu, một người tàn phế, một người bị điên, một người gần chết còn cắn răng cắn lợi.

Lôi Tuấn không thích giết người, càng sớm đã chán ghét chém giết.

Nhưng người đáng giết, anh cũng sẽ không nương tay!

“Ông xã ông xã, em cầu xin anh, tha cho em lần này đi!”

Loại phụ nữ cặn bã Giang Tiểu Dao bị mặt sẹo tóm tóc, kéo đến phòng bệnh sang trọng.

Người phụ nữ này nằm mơ cũng không ngờ nhà họ Lôi không những bảo toàn được, mà còn đánh bại nhà họ Tiêu?

Giờ phút này, cô ta vô cùng hối hận.

Nhưng tất cả đã không kịp…

“Đồ đàn bà đáng chết”.

Lôi Long đưa tay tát hai cái, đánh cho Giang Tiểu Dao khóc trời kêu đất.

Người phụ nữ hại nhà họ Lôi nhiều năm, người phụ nữ hai lần đuổi Lôi Tuấn ra khỏi nhà, người phụ nữ tâm địa độc ác bất nhân, đã đến lúc phải rời khỏi thế giới này rồi.

“Cháu trai, Lôi Tuấn… anh Tuấn, xin tha mạng!”

Giang Tiểu Dao liều mạng bò đến, muốn ôm chân của Lôi Tuấn.

“Cút ra”.

Mặt sẹo đá bay Giang Tiểu Dao ra ngoài.

Lôi Tuấn hận người phụ nữ này, nhìn cô ta một cái cũng cảm thấy buồn nôn.

Anh lạnh lùng nhìn lại ba bố con nhà họ Tiêu lần nữa, gật đầu, nói: “Được rồi, tiễn bọn họ đi đi, tất cả nên kết thúc rồi!”

Lôi Tuấn nói xong.

Anh quay người bỏ đi.

“Lôi Tuấn, đừng đắc ý quá sớm, tao…”

Tiêu Hoành Vũ một kẻ cuồng loạn, vẫn chưa nói xong câu cuối cùng đã bị Lôi Long chém chết.

Lôi Long quỳ xuống đất, vừa khóc vừa cười.

Lôi Tuấn dừng lại, rồi tiếp tục đi ra ngoài…

Lại hai tiếng đao chém xuống.

Tiêu Hải Phong điên loạn và Tiêu Bằng Khôn ngông cuồng nửa đời người, cuối cùng cũng trả giá bằng cái chết.

Pằng một tiếng?

Cửa sổ lớn bị người ta đập vỡ, một bóng đen trực tiếp xông vào như con báo.

Tốc độ nhanh như điện giật.

“Anh Tuấn cẩn thận…”

Mặt sẹo cách Lôi Tuấn gần nhất, lập tức dùng thân mình ngăn cản bóng đen đó.

Nhưng với năng lực của mặt sẹo, vốn không kịp ra tay.

Đối phương đâm thẳng con dao ngắn vào trong lồng ngực của hắn.

Phập…

Mặt sẹo phun ra một ngụm máu tươi, kêu lớn: “Có thích khách!”

Hổ Soái và Lang Soái gần như cùng lúc lao tới.

Nhưng tốc độ của người áo đen thực sự quá nhanh, hai vị soái lĩnh chỉ sử dụng một chiêu, còn chưa đánh ra chiêu thứ hai đã thấy ánh sáng lạnh lóe lên hai lần, tiếp đó là hai tiếng hừ bực bội.

Lại nhìn Hổ Soái và Lang Soái, mỗi người bị trúng một đao, máu tươi chảy ra.

Một chuỗi sự việc này kể ra rất rắc rối, nhưng vốn chỉ trong phút chốc.

Lôi Tuấn quay người.

Anh đã nắm Đao Thí Thiên trong tay.

Anh bay người lên chém ra hai nhát, lại đều bị đối phương chặn được?

Cách, cách…

Hai tiếng kim loại đập vào nhau vang lên, tia lửa bắn ra xung quanh.

Người áo đen toàn thân đen xì lại tiếp đỡ được hai lần tấn công của Lôi Tuấn?

“Tám sao… Thiên Hồn?”

Lôi Tuấn kêu lên kinh hãi, dừng lại một giây, bóng đen đó liền nhảy qua cửa sổ.

“Bắt thích khách…”

Hổ Soái bị thương lớn tiếng hét lên.

“Không cần”.

Lôi Tuấn hét lớn một tiếng, lập tức quay người kiểm tra vết thương của thuộc hạ.

Mặt sẹo bị thương nặng nhất, đã ngã xuống đất.

Miệng vết thương của Hổ Soái và Lang Soái cũng không nông, cũng may công lực của hai người này cao cường, không đến mức có nguy hiểm gì.

“Điện chủ, tôi đi đuổi theo”, Hổ Soái nói.

“Điện chủ, để tôi đi”, Lang Soái nói.

“Chú ba, lần này giao cho tôi”, Lôi Ngạo Phong tức giận nói.

“Các anh em, đối phương là Thiên Hồn tám sao, mọi người không phải là đối thủ của hắn”.

Lôi Tuấn nhìn quanh một lượt, nói với Lôi Ngạo Phong: “Mọi việc ở đây giao cho anh, cao thủ đẳng cấp như vậy, tôi buộc phải làm rõ ràng nguồn gốc”.

Anh vừa dứt lời, không đợi người khác lên tiếng.

Lôi Tuấn đã nhảy ra ngoài cửa sổ…

Mưa gió rả rích!

Người áo đen nhẹ như chim yến, lại là một phụ nữ?

Cô ta không cần xe, một mình xuyên bay trong thành phố…

Cách ba trăm mét phía sau là bóng hình của Lôi Tuấn.

Lôi Tuấn không dốc toàn lực, anh vẫn đang nghĩ, rốt cuộc người này là ai?

Dưới bầu trời, võ giả khắp nơi, hồn giả hiếm có.

Bắc Thiên Vương Hồ Mị Nhi là hồn giả bảy sao rưỡi, với cấp của cô ta, đã được coi là đỉnh cao rồi.

Đời này của Lôi Tuấn chưa từng gặp hồn giả đột phá tám sao?

Đây là lần đầu tiên anh gặp, vì vậy anh rất ngạc nhiên, phản ứng hơi chậm, khiến cho ba thuộc hạ bị thương.

Người phụ nữ áo đen nhanh như gió, bay lên nhảy xuống như một con báo cái!

Lôi Tuấn không cố hết sức đuổi theo.

Người phụ nữ này cũng không dốc toàn lưc bỏ chạy?

Hai người một trước một sau, cuối cùng cách nhau chưa đến trăm mét.

Lúc này, người phụ nữ áo đen đã chạy đến cổng lớn phía Nam thủ đô, dễ dàng nhảy vượt qua bức tường cao.

Lại một trận gió thét.

Lôi Tuấn cũng bay người lên.

Anh đứng vững nhìn ra phía trước, xuyên qua con đường rộng phía trước là trận địa của Nam Thiên Vương Cao Cương.

Ánh đèn chiếu xuống, lính canh gác xếp thành hàng, lều trại chật kín.

Nhưng cao thủ tuyệt thế đó chạy thẳng vào đại doanh?

“Một người phụ nữ thật ngạo mạn!”

Lôi Tuấn lẩm bẩm nói, vụt người vượt qua tường thành.

Hai người một trước một sau ra khỏi thành lại không gây ra sự chú ý của quân lính canh gác!

Vì hai người đều là cấp thần

“Có chuyện…”

Đại doanh của Nam Thiên Vương hét lớn, lính canh gác phát hiện có người xông vào.

Nhưng người phụ nữ áo đen đó không tấn công, mà vẫn tiếp tục tháo chạy…

Nam Thiên Vương Cao Cương, tốc độ phản ứng cực nhanh.

Lúc anh ta xông ra khỏi lều trại, vừa hay gặp phải người phụ nữ áo đen.

“Muốn chết hả”.

Cao Cương lạnh lùng hừ một tiếng, lao thẳng đến.

Nhưng… với tu vi và công lực của Nam Thiên Vương anh ta lại lao vào hư không?

“Sao có thể?”, Cao Cương kinh ngạc!

Bốp!

Cao Cương đang sửng sốt lại bị người đó đánh một cái vào mặt.

Lại một luồng gió mạnh lướt qua bên cạnh, người đó quay đầu, lại là mặt của Lôi Tuấn!

“Vãi… điện chủ?”

Toàn thân Cao Cương run lên, suýt phát điên!

“Cao Cương, rút về Nam Thành”.

Lôi Tuấn để lại một câu, bóng người liền xông ra khỏi trận địa.

Một nam một nữ, một trước một sau, chạy thẳng vào trong rừng cây…

Vệ binh của Nam Thiên Vương không hiểu gì?

Bản thân Nam Thiên Vương cũng đang hỗn loạn trong gió!

Hai người tiếp tục chạy điên cuồng trong rừng cây, thực sự giống như hai con mãnh thú.

Lôi Tuấn đã nhận ra, đối phương muốn dẫn dụ anh đuổi theo, nếu không, những chỗ cô ta chạy qua, tuy không làm loạn được trận địa của Nam Thiên Vương, nhưng giết người trên đường tuyệt đối không vấn đề.

“Rốt cuộc là ai?”

Lôi Tuấn lẩm bẩm một tiếng, tăng tốc độ lần nữa.

Trong rừng cây địa hình phức tạp, mênh mông bát ngát.

Nhưng người phụ nữ áo đen ở không xa trước mặt, hình như có thể phân biệt được phương hướng?

Hai người chạy đủ hai tiếng đồng hồ.

Cô ta trèo lên một ngọn núi lớn, phía trước chính là vực sâu vạn trượng.

Người phụ nữ áo đen dẫm lên một sợi dây thừng được buộc sẵn, động tác thanh thoát xinh đẹp, nhẹ nhàng vượt qua sơn cốc cách ba mươi mét, khi cô ta đến phía đối diện, Lôi Tuấn cũng đến đỉnh núi.

Nhưng cô ta đã cắt đứt dây thừng.

Một nam một nữ, nhìn nhau cách một ngọn núi.

Một luồng gió đêm thổi qua, lá rơi xào xạc.

Nhưng cũng mang theo một đám mây che nấp ánh trăng.

Đợi đám mây tản đi, trên đỉnh núi cách ba mươi mét, người phụ nữ tháo bỏ khăn đen che mặt.

Đó là khuôn mặt nghiêng của người phụ nữ trẻ xinh đẹp, giỏi giang lại sầu muộn.

Cô ta hơi cúi đầu, thở ra nhẹ nhàng.

Cảnh tượng này, Lôi Tuấn cảm thấy rất đẹp, khóe miệng bất giác cong lên.

Nhưng nếu hình dung người phụ nữ đó lại không biết phải so sánh thế nào?

Vẻ đẹp của cô ta…

Giống như ánh trăng mờ ảo của màn đêm mùa hè đó!

Có chút ấm áp!

Lại có chút thương tâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK