Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Điện chủ…”

Một tiếng gọi phía sau, và tiếng bước chân gấp gáp vang lên.

“Không ổn!”

Toàn thân Lôi Tuấn rung lên, lập tức quay người.

Chỉ thấy dưới ánh trăng, bốn cô gái Niên Hoa đang liều mạng chạy điên cuồng về phía anh.

“Đừng qua đây…”, Lôi Tuấn lập tức hét lớn.

Nhưng một trận gió mạnh gạt đi giọng của Lôi Tuấn.

Cùng lúc đó, Hạ U Nguyệt lo lắng anh gặp nguy hiểm, cũng chạy về phía anh.

Từ góc nhìn của bốn cô gái Niên Hoa, giống như Hạ U Nguyệt muốn tấn công anh…

“Điện chủ cẩn thận”, Xuân Hân hét lớn lần nữa.

“Đừng qua đây…”

Lôi Tuấn hét đủ lớn cũng vẫn không kịp!

Nếu thực sự toàn là mìn, bốn cô gái Niên Hoa đó sẽ chết chắc.

“Lôi Tuấn…”

Hạ U Nguyệt muốn kéo anh lại, nhưng vẫn muộn một giây.

Trước nay Lôi Tuấn luôn thương xót tính mạng của thuộc hạ, anh vốn không thể thấy chết mà không cứu!

Anh vội vàng chạy về phía bọn họ…

Ầm…

Phập, phập…

Lôi Tuấn phát huy tốc độ đến cực điểm, nhưng vẫn chạm vào mấy ổ mìn khiến nó phát nổ.

Tiếng nổ lớn nổi lên làn sóng khí nhanh chóng đẩy anh vào.

Dưới ánh trăng!

Lôi Tuấn có thể nhìn thấy, một chân của Xuân Hân đã dẫm về phía một ổ mìm!

“Cẩn thận!”

Anh lao người về phía trước không hề do dự…

Giơ hai cánh tay ôm hết bốn cô gái lại.

Nhưng cuối cùng chân của anh vẫn dẫm trúng một ổ mìn lớn hơn.

Lại một tiếng nổ lớn!

Lực xung kích của bản thân Lôi Tuấn, lại thêm lực xung kích của mìn, khiến năm người bọn họ bay lên không trung.

Cũng may Lôi Tuấn tráng kiện, còn bốn cô gái Niên Hoa lại khá gầy nhỏ.

Một tiếng nổ vang!

Lôi Tuấn che chở bốn cô gái Niên Hoa dưới mặt đất.

Anh phát ra một tiếng hừ bực bội, mặc cho mảnh đạn ngập trời tấn công đến…

Tiếng nổ dừng lại, khói bụi bay đi.

Lúc Hạ U Nguyệt chạy đến, sau lưng Lôi Tuấn đã máu thịt lẫn lộn.

Anh là chiến thần là thật, anh là Thiên Thần tám sao cũng đúng…

Nhưng đó là một danh hiệu đối với võ lực, dù anh có mạnh thế nào, cuối cùng cũng là người trần mắt thịt!

Có thể dẫm mìn chạy đến đây, có thể dùng sức mình bảo vệ bốn cô gái, Lôi Tuấn anh đã làm hết sức.

Bốn cô gái Niên Hoa nhanh chóng thoát thân, bọn họ bắt đầu hoảng loạn, không biết nên làm gì.

Xuân Hân và Hạ Vũ lập tức kiểm tra thương tích của Lôi Tuấn.

Chỉ thấy anh nằm bò trên mặt đất, toàn thân là máu, áo phía sau lưng cũng rách nát, máu vẫn đang chảy, lộ ra góc cạnh của rất nhiều mảnh đạn.

“Tôi phải giết cô”.

“Báo thù cho điện chủ”.

Thu Thực và Đông Duyệt lao về phía Hạ U Nguyệt.

Hạ U Nguyệt đang ngẩn người, vung tay sang hai bên trái phải theo bản năng…

Cô ta là Thiên Hồn tám sao, đánh rơi vũ khí của Thu Thực và Đông Duyệt dễ như trở bàn tay.

Cô ta tiến lên nhìn Lôi Tuấn, yếu ớt gật đầu rồi lắc đầu…

“Điện chủ, anh đừng xảy ra chuyện gì”.

“Điện chủ, đều là chúng tôi không tốt, xin anh đừng bị sao…”

Xuân Hân và Hạ Vũ, kiểu phụ nữ giết người vô số lại gào khóc đau đớn rơi nước mắt.

Thu Thực Đông Duyệt biết rõ mình không phải là đối thủ, nhưng vẫn tấn công về phía Hạ U Nguyệt lần nữa.

“Đủ rồi, anh ta không chết được đâu!”

Đột nhiên Hạ U Nguyệt quát lớn một tiếng, cô ta rất bất lực, đánh Thu Thực và Đông Duyệt lăn xuống đất.

“Cô là ai? Tại sao muốn hại điện chủ?”

Là lão đại của bốn cô gái Niên Hoa, Xuân Hân tức giận nhìn Hạ U Nguyệt.

“Xin lỗi, đây là sự cố, nhưng tôi bảo đảm, anh ta không chết được!”

Hạ U Nguyệt vung tay, hai quỷ Thiên Địa vù vù xông đến.

“Cô muốn làm gì?”

Xuân Hân và Hạ Vũ, cùng với Thu Thực và Đông Duyệt bò lên lập tức bảo vệ phía trước Lôi Tuấn.

“Thứ có thể giết anh là đúng là chỉ có hai chữ “tình nghĩa”!

Hạ U Nguyệt cảm khái một tiếng xong, nói một cách rõ ràng: “Anh ta bị thương không chí mạng, chỉ bị xung kích mạnh ngất đi mà thôi, bốn cô gái các cô để lại hai người chăm sóc anh ta, hai người còn lại quay về, giúp tôi nói một câu với Nam Thiên Vương”.

“Tại sao chúng tôi phải nghe lời cô?”, Xuân Hân lớn tiếng nói.

“Các cô không có lựa chọn”.

Hạ U Nguyệt nói rõ ràng lần nữa: “Mìn của tôi không phải là chuẩn bị cho các người, vì rất nhanh thôi đội cận vệ của Lang Vương sẽ tìm đến đây, đây là một con đường nhỏ thông đến nước Thiên Lang, cách duy nhất bây giờ là tôi đưa anh ta đi, chỉ có như vậy anh ta mới có thể sống sót”.

“Sao tôi phải tin cô”.

Bốn cô gái Niên Hoa gần như đồng thanh nói.

“Bởi vì tôi giết các cô vốn dễ như trở bàn tay, tôi không phải là kẻ địch của các cô, cho nên tôi sẽ không làm vậy, không còn thời gian nữa, các cô, ai ở lại, ai quay về?”

“Tất cả ở lại!”

Bốn cô gái Niên Hoa lại đồng thanh nói.

“Đúng là khiến người ta cảm động!”

Hạ U Nguyệt gật đầu, chỉ vào Thu Thực và Đông Duyệt nói: “Hai người các cô ở lại”.

Cô ta nói xong, lập tức nói với Xuân Hân: “Hai người các cô quay về, nói với Nam Thiên Vương, tôi mượn dùng điện chủ của các người, sau khi việc thành công, tôi sẽ tặng ngàn lạng vàng, hơn nữa còn bảo đảm nước Thiên Lang mãi mãi không xâm phạm Hoa Hạ”.

“Còn nữa, xin chuyển lời đến Nam Thiên Vương, tuyệt đối đừng thử đến cứu anh ta, nếu các người phái binh đến tấn công nước Thiên Lang, tôi bảo đảm chắc chắn người đàn ông này sẽ không thể sống sót quay về”.

Hạ U Nguyệt nói xong, khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý.

Xa xa hẻm núi vang lên tiếng ngựa hí.

“Nghe… cô ta…”

Lôi Tuấn đột nhiên lật người, nói xong ba chữ này, hoàn toàn ngất đi.

Bốn cô gái Niên Hoa nhìn nhau, cùng gật đầu.

“Tôi tiễn hai người một đoạn!”

Hạ U Nguyệt đột nhiên tiến lên, tóm cánh tay của Xuân Hân và Hạ Vũ.

Chỉ thấy hai tay của cô ta vung lên, Xuân Hân và Hạ Vũ mượn lực nhảy đến bên trên vách đá…

Phía xa hẻm núi đã nghe thấy tiếng guốc ngựa!

“Chúng ta đi thôi”

Hạ U Nguyệt nháy mắt với Thiên Quỷ.

Thiên Quỷ lập tức tiến lên trước, trực tiếp vác Lôi Tuấn toàn thân đầy máu đã ngất đi lên vai.

Hắn và Địa Quỷ giống như ăn trộm, chạy vào trong sơn động.

“Hai cô đi theo sát tôi!”

Hạ U Nguyệt gọi một tiếng, cũng lập tức chạy vào sơn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK