"Ai, ai dám đánh con trai mẹ?"
Người phụ nữ hét lên rồi cùng chồng lao đến.
"Mẹ, chính là gã ngớ ngẩn này".
Cậu nhóc cong miệng, hiện lên vẻ mặt hung ác không nên thuộc về lứa tuổi này.
"Anh là ai?"
Người phụ nữ còn dã man hơn, trực tiếp xông lên đẩy Lôi Tuấn một cái.
Song Lôi Tuấn đang bế Tiểu Niệm vẫn đứng yên bất động tại chỗ.
Người phụ nữ đó không cẩn thận ngã ngược ra sau.
"Đánh người rồi, đánh người rồi..."
Người phụ nữ ôm lấy con trai, điên cuồng hét lớn.
"Này tên kia, con mẹ nó mày ở đâu chui ra vậy? Dám đánh vợ con tao".
Bố của cậu bé vứt đồ đang cầm trong tay xuống đất, sải bước về phía trước, nhìn chòng chọc Lôi Tuấn.
Sau khi bị gia đình ba người bọn họ giày vò như vậy, lập tức có rất nhiều người vây quanh.
Người xem đứng xung quanh đó không rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy người mẹ đang ôm con trai gào khóc, bất giác nghĩ rằng người đàn ông cao lớn đang bế bé gái nhất định là kẻ gây chuyện.
Nhất thời, rất nhiều người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ Lôi Tuấn...
Lôi Tuấn nhún vai bất lực!
"Tên kia, mẹ nó, ý mày là sao? Mau xin lỗi vợ con tao đi".
Bố của cậu bé càng không biết trái phải hơn, đang định túm cổ áo Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn nghiêng người, tránh khỏi bàn tay của đối phương.
“Chờ một chút, nghe tôi nói đã”, Lôi Tuấn vô thức nói.
“Nói ông nội mày, đánh người khác thì phải xin lỗi”, bố cậu bé hét lên.
“Đúng vậy, dựa vào cái gì mà đánh người khác?”, mẹ cậu bé cũng hùa theo.
Lại nhìn cậu nhóc vừa bắt nạt Tiểu Niệm, vậy mà lại đang giả vờ lau nước mắt.
"Đánh người chắc chắn là sai".
"Đàn ông đàn ang lớn tuổi như vậy rồi, lại đi đánh một đứa nhỏ?"
"Thật không biết xấu hổ, đúng là loại người gì cũng có!"
Các bậc phụ huynh đứng hóng chuyện cũng bắt đầu xì xào chỉ trích.
"Im miệng hết cho tôi".
Lôi Tuấn đột nhiên hét lên, lập tức khiến hiện trường im lặng.
Mẹ nó, nếu không phải có Tiểu Niệm và một nhóm trẻ con, Lôi Tuấn đã tức giận chửi thề từ lâu rồi.
Anh xem như là nhìn ra rồi, ba người gia đình cậu nhóc này chính là cực phẩm của cực phẩm, trông cũng giống như một gia đình trung lưu, nhưng lớn cũng như bé, không ai có chút giáo dưỡng nào cả, con mẹ nó thực sự là một gia đình khốn nạn.
Vốn dĩ không có chuyện gì to tát, Lôi Tuấn cũng không muốn làm lớn chuyện.
Nhưng bây giờ bản thân anh đã trở thành kẻ xấu, trước mặt con gái, cục tức này anh không thể nhịn được.
"Nghe kỹ tôi nói đây".
Lôi Tuấn lạnh lùng nói với bố cậu bé: "Là con trai anh đã xô con gái tôi ngã, đầu con gái tôi đã sưng vù lên rồi, chứ không phải tôi muốn đánh con trai anh, hiểu chưa?"
"Có cái rắm".
Mẹ cậu bé gào lên: "Con trai tôi ngoan như vậy, sao có thể đánh con gái anh được? Nhất định là con bé mất dạy đó chọc tức con trai tôi trước, anh còn dám dấy binh hỏi tội".
"Tao nói này tên kia, nghe rõ chưa, con trai tao rất hiểu chuyện đấy. Tao thấy mày chính là kẻ ăn không nói có, bịa đặt gây chuyện thị phi phải không. Nói đi, đánh con trai tao rồi bây giờ muốn xử lý thế nào?"
Bố của cậu bé càng không biết phải trái hơn nữa.
Lôi Tuấn bất lực đảo mắt.
Xem ra đối xử với gia đình này, chiêu nói lý chắc chắn sẽ không hiệu quả.
"Hahahaha..."
Lôi Tuấn hướng về phía cặp vợ chồng đó nói: "Những lời hai người nói giống như những người dắt chó đi dạo nhưng lại không đeo dây cho chó xung quanh nhà tôi, cứ luôn miệng bảo là chó nhà mình không cắn người, nhưng nó nghĩ gì hai người biết không?"
“Cái gì?”, bố cậu bé hỏi bát giác hỏi.
Lôi Tuấn lắc đầu.
Sau khi nói xong, anh bế Tiểu Niệm chuẩn bị rời đi.
Đây là khu vui chơi, có rất nhiều phụ huynh và trẻ nhỏ, cho dù Lôi Tuấn có tức giận đến mấy cũng không thể dạy dỗ cặp vợ chồng khốn nạn này trước mặt đám nhỏ được.
Nhưng những lời anh vừa nói đã thành công khiến mọi người đứng xung quanh bật cười.
Trong đám người đứng vây xem, cũng có một vài đứa bé vừa bị cậu nhóc đó bắt nạt, cho nên một số phụ huynh đã nhận ra, lập tức bắt đầu lên tiếng bênh vực Lôi Tuấn.
Cặp vợ chồng khốn nạn kia cuối cùng cũng sực hiểu ra.
"Chết tiệt, này tên kia, con mẹ nó mày muốn chết à?"
Bố của cậu bé thẹn quá hóa giận, nhanh chóng lao về phía Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn vẫn né tránh như cũ, anh bế Tiểu Niệm sải bước đi khỏi đó.
Tuy nhiên, hai vợ chồng nọ vẫn ở đó chửi mắng om sòm.
Cuối cùng, nhân viên của khu vui chơi đã đến khuyên bọn họ rời đi...
"Bố ơi, bố ơi, bố đừng giận nữa, đều tại Tiểu Niệm không tốt, sau này con sẽ không đến đây chơi nữa".
Tiểu Niệm đang nghĩ rằng mình đã sai, nhìn bố mình với vẻ mặt uất ức.
"Tiểu Niệm không sai, là bọn họ đã sai".
Lôi Tuấn cười nói: "Mặc dù bố không muốn tính toán với bọn họ, nhưng con nhất định phải nhớ lần sau còn có ai bắt nạt con, bất kể là ai thì con nhất định phải phản kháng. Con gái của bố không được bắt nạt người khác, nhưng nhất định cũng không thể bị kẻ khác bắt nạt".
"Bố, con biết, nhưng...không phải chúng ta vẫn là bị bắt nạt rồi ạ?"
Đứa nhỏ này ranh ma tinh quái, rõ ràng biết bố bây giờ đang rất tức giận.
“Yên tâm, bọn họ sẽ bị trừng phạt thôi”, Lôi Tuấn cười nói.
Khoan nhắc đến gia đình ba người kia đã.
Lúc này, Lôi Tuấn và Tiểu Niệm lại gặp phải một chuyện kỳ lạ.
Bởi vì bọn họ không tìm thấy Hứa Phương Hoa đâu cả?
Ba người phụ nữ đó không ai nghe điện thoại, lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi?
"Anh Tuấn".
Xuân Hân, người dẫn đầu nhóm Niên Hoa đột nhiên xuất hiện trước mắt.
“Người ở đâu?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
"Phu nhân và hai cô gái khác đang hát karaoke ở trên tầng ba của trung tâm thương mại. Bọn họ đã uống rất nhiều rượu có lẽ là say rồi", Xuân Hân vô cùng cung kính nói.
"Hahahaha…!"
Lôi Tuấn thực sự là không kìm được nên đã nói “mẹ kiếp” trước mặt Tiểu Niệm!
Anh thật sự không dám nghĩ đến chuyện ba người phụ nữ cùng nhau uống say sẽ có kết cục như thế nào.
Thôi bỏ đi, kệ vậy!
Lôi Tuấn lắc đầu, nói: “Mặc kệ bọn họ đi, phụ nữ mà, điên thì điên đi!"
Xuân Hân không nói gì, chỉ cười một cách ngờ nghệch.
"Đợi bọn họ điên đủ rồi, đưa bọn họ về nhà an toàn".
"Rõ!"
Sau khi Xuân Hân nói xong, lập tức tránh sang một bên.
Sau khi Lôi Tuấn đi ngang qua, Xuân Hân còn làm mặt quỷ với Tiểu Niệm đang ở trong vòng tay Lôi Tuấn.
“Bố ơi, mặc kệ mẹ ạ?”, Tiểu Niệm bất giác hỏi.
“Mặc kệ luôn, hừ!”, Lôi Tuấn cười nói.
"Mặc kệ thì mặc kệ, chúng ta về nhà ạ".
"Về nhà".
Lôi Tuấn cảm thấy tâm trạng bỗng phơi phới trở lại, bế Tiểu Niệm đi về bãi đổ xe.
Quả báo kiếp này đôi khi thực sự rất thần kỳ.
Ngay khi Lôi Tuấn đi đến bên cạnh xe, anh liền nhìn thấy gia đình ba người cậu nhóc ở khu vui chơi.
Lúc này, người mẹ đã bước lên một chiếc xe việt dã.
Người bố thì đứng sau xe nghe điện thoại.
Còn cậu bé mười tuổi kia đang cầm một chiếc chìa khóa vẽ bậy bạ lên chiếc Mercedes-Benz G-Class của Hứa Phương Hoa!
Lúc này trên thùng xe đã có rất nhiều vết xước khác nhau.
Cậu nhóc đó đè chìa khóa rất mạnh, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm chửi mắng…
"Thật sự là quá mất dạy".
Lôi Tuấn đặt Tiểu Niệm lên nóc xe, một tay xách cậu nhóc đó sang một bên.
"Làm gì đấy, đệt, mày còn dám tới đây?"
Người bố đứng sau xe vừa nhìn thấy Lôi Tuấn liền vội vàng chạy tới.
"Ai, kẻ nào đánh con trai tôi?"
Người vợ ngồi trong xe cũng hét lên, nhanh chóng nhảy xuống xe.
“Cặp vợ chồng khốn nạn, đúng là oan gia ngõ hẹp!”, Lôi Tuấn cười khẩy, nói.
"Tên kia, tao đang tìm mày khắp nơi đấy, mày có gan thì đừng chạy".
Bố của cậu bé gào lên, sau đó lại bắt đầu gọi điện thoại.
Lôi Tuấn cười ha hả, nghiêng đầu nhìn Tiểu Niệm đang ngồi trên xe: "Chờ bố một lát, được không?"
“Vâng ạ, thưa bố!”, Tiểu Niệm cười nói, hai chân đung đưa.
Xem ra bố của cậu nhóc kia nói không sai, hắn ta thực sự đã gọi người đến, quả thực cũng đang tìm Lôi Tuấn.
Trong vòng vài phút, có hai chiếc xe van lao đến.
Rầm rầm rầm...
Có hơn chục gã cường tráng mạnh mẽ nhảy xuống xe.