Bọn họ càng không ngờ rằng toàn bộ số tiền đều thuộc về Thương Lam.
Phải biết rằng trước bữa tiệc mừng thọ, người nhà họ Tần mới làm tổn thương Thương Lam, hơn nữa chính miệng Trương Quế Trân còn bảo cô cút đi, điều quan trọng nhất là cô cũng đồng ý rời khỏi nhà họ Tần.
Mới đuổi người ta đi chưa được bao lâu thì người ta đã thành đại gia rồi.
Lúc này phải mở miệng thế nào đây?
Mặc dù tiền rất quan trọng với nhà họ Tần, nhưng bây giờ mà bảo Thương Lam ở lại thì rõ là mặt dày.
Thương Lam thì càng không biết phải làm sao.
"Lôi Tuấn, cho em nhiều tiền như thế, em nên làm gì đây?", cô ngập ngừng hỏi.
"Bà xã, em muốn xử lý thế nào cũng được".
"Nhưng mà... Em..."
"Con gái..."
Trương Quế Trân quỳ xuống, vừa khóc lóc vừa nói: "Mẹ hồ đồ quá, mẹ không phải là người! Những năm qua mẹ có lỗi với con, nhà họ Tần có lỗi với con. Con nể mặt bố và bà nội con, tha cho mọi người đi. Mẹ thề, về sau mẹ sẽ đối xử với con như con gái ruột".
"Dì... mau đứng lên đi".
Mặc dù Thương Lam hận lắm, nhưng cô không thể để người bề trên quỳ xuống như thế được.
"Mẹ, mẹ mau đứng lên đi", Tần Mỹ Kiều vội vàng kéo Trương Quế Trân lên.
"Em hai, em quỳ xuống với chị".
Tần Mỹ Kiều hô lên rồi quỳ xuống trước.
Tần Mỹ Ngọc im lặng nãy giờ, lúc này cũng quỳ xuống theo.
Nhìn hai cô chị đang quỳ trước mặt mình, trong mắt Thương Lam đong đầy nước mắt.
Nếu không có Lôi Tuấn, không có số tiền ấy, bây giờ chuyện sẽ thế nào đây?
Có thể cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần rồi.
Cô hận, tất nhiên là cô hận chứ!
Nhưng cô không thể thay đổi được huyết thống của mình, suy cho cùng thì nguyện vọng của bố cũng là mong nhà họ Tần hưng thịnh.
"Em ba, chị sai rồi, chị là đồ khốn kiếp, chị đáng chết!", Tần Mỹ Kiều van nài.
"Chị sai rồi, chị đáng chết!"
Tần Mỹ Ngọc hoảng quá, bắt đầu tự tát mình luôn.
"Đủ rồi, đủ rồi, tất cả đứng lên hết đi".
Rốt cuộc Thương Lam cũng không nén được sự lương thiện trong lòng, cô hét to lên.
Cuối cùng, hai chị em nhà họ Tần cũng được Tôn Hạo kéo lên.
"Lôi Tuấn, em nên làm gì đây?", Thương Lam chỉ có thể hỏi ý kiến Lôi Tuấn.
"Xem ra em đã quyết định ở lại rồi", Lôi Tuấn mỉm cười nói.
"Đúng thế, em mong một ngày nào đó có thể đón mẹ tới", Thương Lam kiên định nói.
"Ừm, anh không nhìn nhầm con người em chút nào".