“Cô Hồ, là cô?”
An Thanh gặp được Hồ Mị Nhi, kinh ngạc che lấy miệng.
“Cô An, cô có sao không?”
Hồ Mị Nhi cuối cùng cất đao đi, ngồi xổm xuống nói.
“Tôi không sao!”
An Thanh ngừng trong giây lát, yếu ớt hỏi: “Cô Hồ, cô lẽ nào là Thiên Vương...Bắc Vực của Thiên Vương Thần Điện trong truyền thuyết?”
“Cô An thật hiểu biết, còn biết Thiên Vương Thần Điện?”, Hồ Mị Nhi cười nói.
“Trời ạ!”
An Thanh cả người run rẩy, kinh ngạc nói: “Tôi ở nước ngoài nhiều năm, đội ngũ bảo vệ chúng tôi thuê, rất nhiều người thường xuyên nhắc đến Thiên Vương Thần Điện, tôi nằm mơ cũng không ngờ đến, hôm nay người đến cứu tôi, lại là nhân vật cấp Thiên Vương của tổ chức lính đánh thuê đứng đầu Hoa Hạ”.
“Ha ha ha…”
Hồ Mị Nhi điềm nhiên cười nói: “Cô không cần phải lo sợ, thân phận của tôi không phải là giả, nhưng chúng ta cũng xem như là bạn, huống hồ, cũng không phải chỉ có một Thiên Vương là tôi từng cứu cô”.
“Còn có…ai nữa?”, An Thanh phản ứng theo bản năng hỏi.
“Lần trước cô từ nước ngoài trở về Thiên Hoa, là được ai cứu?”
“Người đó là anh Âu Dương?”
“Đúng vậy, chính là tên mặt mày cứng nhắc không chút cảm xúc đó, anh ta…là Tây Thiên Vương”.
“Không phải chứ!”
An Thanh không tự chủ được lùi lại một chút, kinh ngạc kêu lên: “Ông trời ơi, thật không thể tin được, tôi vậy mà được Thiên Vương cứu hai lần, nhưng…tôi dựa vào gì chứ?”
“Cô là người của Thiên Vương Thần Điện?”
Người hỏi là Đường Cao Thăng khó khăn lắm mới ngồi dậy được.
Thủ đoạn của Hồ Mị Nhi và cặp song sinh sớm đã phá vỡ nhận thức của Đường Cao Thăng.
Trong mắt ông ta, đây chính là hành động của ma quỷ, nhưng lúc ông ta nghe thấy bốn chữ “Thiên Vương Thần Điện”, sợi thần kinh còn lại duy nhất cũng sụp đổ.
“Ha, cảnh sát trưởng Đường, ông cũng biết Thiên Vương Thần Điện sao?”, Hồ Mị Nhi cười quái gở hỏi.
“Tôi xuất thân từ phủ tổng thống Hoa Hạ, đương nhiên biết, Thiên Vương Thần Điện là tổ chức mà các lãnh đạo cấp cao coi trọng nhất, còn cô…là Bắc Thiên Vương sao?”
Đường Cao Thăng há hốc miệng, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
“Cảnh sát trưởng Đường, nghe giọng điệu của ông, ông rất sợ Thiên Vương Thần Điện?”, Hồ Mị Nhi cười nói.
“Tôi…đương nhiên là sợ rồi, cả thế giới, ai có thể động được đến các cô chứ?”
Câu này là thật, Đường Cao Thăng xuất thân từ phủ tổng thống, mặc dù không có cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao nhất, nhưng từ lâu ông ta đã nghe nói về Thiên Vương Thần Điện.
Trong mắt của những lãnh đạo đó, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, có thể bảo vệ được hòa bình cho Hoa Hạ chính là tổ chức lính đánh thuê này.
Vì vậy, trong lòng Đường Cao Thăng Thiên Vương Thần Điện là sự tồn tại cấp thần.
“Phải không?”
Hồ Mị Nhi cười lạnh lùng nói: “Nếu ông đã biết Thiên Vương Thần Điện, sợ Thiên Vương Thần Điện, nhưng sao ông dám động đến đại ca của tôi? Lúc tôi đến còn nghe nói, ông lại giam đại ca tôi lại? Cảnh sát trưởng Đường, ông thật giỏi!”
Ầm!
Lời này vừa nói ra, đầu óc Đường Cao Thăng choáng váng.
Hai tay ông ta ôm lấy đầu, đôi môi run rẩy hỏi: “Cô…cô nói cái gì? Ai…là đại ca của cô?”
“Đương nhiên là anh Lôi rồi”, Hồ Mị Nhi hời hợt nói.
“Lôi…Tuấn?”
“Lôi Tuấn?”
Đường Cao Thăng và An Thanh kinh ngạc gần như hỏi cùng một lúc.
Hồ Mị Nhi không nói chuyện, khẽ gật đầu.
“Lôi Tuấn là đại ca của cô? Vậy thân phận của anh ta…”
Đường Cao Thăng vô cùng bất lực, ông ta thực sự không dám nghĩ, lẽ nào Lôi Tuấn thực sự là?
“Anh ấy thật sự là…người đó?”
An Thanh cũng nghĩ đến, nhưng vẫn không dám nói thẳng ra.
“Không sai, đúng vậy!”
Hồ Mị Nhi điềm nhiên nói: “Cô An, bây giờ cô hẳn đã biết, hai lần cô gặp nạn, tại sao đều có người cấp bậc Thiên Vương cứu rồi chứ? Thực ra cũng không dựa vào gì khác, chỉ dựa vào cô là mối tình đầu của đại ca tôi, hay nói cách khác…cô là bạn anh ấy”.
“Tôi…anh ấy…”
An Thanh mở to hai mắt, ngã quỵ xuống đất, kích động không nói nên lời.
Sau nhiều năm, gặp lại Lôi Tuấn lần nữa, An Thanh chỉ đoán thân phận của anh rất cao, và có một nhóm thủ hạ đắc lực, nhưng bất kể như nào, cô ta cũng chưa từng nghĩ đến, anh là người của Thiên Vương Thần Điện?
Càng không dám nghĩ anh vậy mà lại là người đó?
Nhân vật truyền kỳ mà thế lực đen tối ở nước ngoài nghe thấy đã sợ mất mật, phủ tổng thống Hoa Hạ đều vô cùng quan tâm đến!
“Xong đời rồi xong đời rồi…”
Đường Cao Thăng nằm trên đất, không ngừng hối hận vỗ vào đầu mình, yếu ớt lẩm bẩm nói: “Tôi đã làm những gì thế này? Tôi chính là tên ngu ngốc, con mẹ nó tôi động đến ai không động, lại động đến người không nên động, bây giờ thì xong đời rồi, nhà họ Đường xong đời rồi, xong đời rồi”.
Nghĩ đến hiện tại Lôi Tuấn vẫn còn đang ở trong phòng giam, Đường Cao Thăng không còn muốn sống nữa.
Mình một đường diễu võ dương oai, còn đích thân hộ tống cô An ra khỏi thành phố.
Hiện tại bị người ta đánh bại cũng không nói làm gì, được Bắc Thiên Vương cứu cũng xem là may mắn, nhưng mình trở về thành phố thế nào đây? Trở về phải làm sao, đối mặt với những người đó thế nào?
Anh Lôi anh ta chỉ cần khẽ nhấc ngón tay, nhà họ Đường của ông ta chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng ai có thể ngờ được, nhân vật lớn như anh Lôi lại sống ở thành phố Thiên Hoa!
“Thiên Vương Hồ, cứu mạng!”
Đường Cao Thăng đột nhiên bò dậy, xông đến ôm lấy chân Hồ Mị Nhi, lớn tiếng kêu lên: “Cứu tôi, tôi không muốn chết, tôi khấu đầu lạy cô, cầu xin cô cứu tôi”.
“Cút!”
Tính cách Hồ Mị Nhi không tốt như Lôi Tuấn, người có bệnh sạch sẽ như cô ta, một cước đá Đường Cao Thăng vào trong hố đất, lập tức lấy khăn tay ra cẩn thận lau ống quần.
“Thiên Vương Hồ, cảm ơn cô”, An Thanh chân thành nói.
“Cô An không cần khách sáo, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi, cô lấy lại tinh thần đi, kế tiếp tôi sẽ đưa cô về Thiên Hoa, xem ra việc cô đi Tây Vực phải tính chuyện lâu dài rồi”.
Hồ Mị Nhi vừa phất tay, một chiếc xe liền chạy tới.
“Đúng vậy, Thiên Minh Điện cuồng vọng như vậy, có lẽ không có ai dám đưa tôi đi”, An Thanh lẩm bẩm nói.
“Thiên Vương Hồ, cứu tôi!”
Cả người Đường Cao Thăng dính đầy bùn đất, lại bò lên.
“Ông không được nhúc nhích, bằng không tôi sẽ giết chết ông”.
Hồ Mị Nhi vừa lau xong ống quần, chỉ vào Đường Cao Thăng lớn tiếng mắng.
“Tôi không nhúc nhích, sẽ không nhúc nhích, xin hãy cứu tôi!”
Đường Cao Thăng khóc lóc thảm thiết, đâu còn dáng vẻ bệ vệ hung hăng càn quấy trước kia nữa, ông ta hiện tại, không quan tâm đến gì khác, chỉ cần có thể giữ được tính mạng, bảo ông ta làm cái gì cũng được.
“Ông có thể sống hay không, phải xem bản thân ông”.
Hồ Mị Nhi đỡ An Thanh lên xe, quay đầu lại nói: “Cảnh sát trưởng Đường, nếu tôi là ông, sẽ lập tức quay về, dùng đôi chân già nua đó của ông quỳ xuống cầu xin người đó, đây là cơ hội cuối cùng”.
“Tôi…cảm ơn Thiên Vương Hồ”.
Đường Cao Thăng ra sức bò lên, vội vàng lao đến định lên xe.
“Cút, ngồi xe khác”.
Hồ Mị Nhi lại đạp ra.
Đường Cao Thăng lần nữa rơi xuống hố đất, chiếc xe của Hồ Mị Nhi đã lao vút đi…
…
Tổng chỉ huy sở tác chiến thành phố Thiên Hoa Diệp Nam Thiên nói là xin nghỉ phép, nhưng thực tế vẫn đang lặng lẽ quan sát tình hình.
Sau khi ông ta biết được Đường Cao Thăng gặp phải tập kích và được cứu, lập tức làm ra vẻ cử đội đi đón những người được Hồ Mị Nhi cứu sống vào thành phố Thiên Hoa.
Tin tức lập tức bị lan truyền ra.
Tất cả các bộ phận lập tức tập hợp, đợi cảnh sát trưởng Đường quay lại đưa ra chỉ thị.
Nhưng có tin truyền đến, cảnh sát trưởng Đường đã chạy thẳng đến đồn cảnh sát.
Nhất thời, các cấp lãnh đạo Thiên Hoa lại di chuyển địa điểm.
Tổng cục cảnh sát.
Lôi Tuấn đang ngủ trong phòng giam.
Đột nhiên một tiếng khóc truyền đến.
Anh phản ứng theo bản năng xoay người, tiếp tục ngủ.
Song hai cái bạt tai giáng xuống, người đang kêu khóc bị đánh ngã trên đất.
“Anh Thiên đang ngủ, tất cả im lặng”.
Mặt Sẹo chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói.