Trong lòng mọi người đều biết điều đó.
Rõ ràng là đã không vui vì mất tiền mừng thọ mà còn phải giả cười.
“Nhìn Mỹ Ngọc kia kìa, người làm chị như con còn kém xa”.
Gia chủ nhà họ Tần, Trương Quế Trân tuy là cười nhưng lại cắn răng nói.
“Con làm sao hả?”
Tần Mỹ Kiều bất mãn nói: “Con và Tôn Hạo cũng đã gọi rất nhiều bạn bè đến, ít nhất có hơn mười người, mọi người đều mang quà đến đấy thôi!”
“Con còn không biết xấu hổ à?”
Trương Quế Trân mỉa mai: “Tiền mừng của bọn họ tối đa chỉ được 10 ngàn, 20 ngàn, đúng là mất mặt”.
“Mẹ, nếu mẹ cứ nói như vậy, con sẽ giận thật đấy!”
“Không phải mẹ nói con sai, mà nói để con cố gắng!”
“Con đã lập gia đình rồi, còn cố gắng thế nào nữa? Chẳng lẽ phải như Mỹ Ngọc, quen với đủ loại đàn ông à?”
“Có cũng là bản lĩnh đấy, xem này… những người giàu có kia, có ai không phải có con bé dẫn dụ đến?”
“Đủ lắm rồi!”
Trần Mỹ Kiều càng nói càng tức, dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.
Tuy nhiên, một bụng lửa giận của cô ta lại không có chỗ phát, bèn trút lên đầu Thương Lam.
“Đừng có nói con, nhìn cô ba nhà ta đi, cũng ăn uống của nhà họ Tần đấy, ở nhà họ Tần, dùng đồ nhà họ Tần, giờ thì sao… chỉ có hai cô bạn học đến, tiền mừng ít đến đáng thương”.
Tần Mỹ Kiều tỏ vẻ khinh bỉ, nói với Thương Lam: “Nếu tôi mà là cô, tôi không dám đến đâu!”
“Sao tôi lại không dám đến?”
Thương Lam phản bác: “Tôi đến để chúc thọ bà nội, còn các người thì sao, chỉ biết vơ vét của cải!”
“Không vơ vét của cải thì cô ăn gì, uống gì hả? Còn ra vẻ?”
“Tiền tôi dùng đều là tiền lời của tôi, không đúng sao?”
“Thôi được rồi, tiền lời của cô nuôi nổi mình cô thôi, Lôi Tuấn sống ở nhà họ Tần ba năm, chẳng lẽ tiền hắn dùng không phải tính cho cô à?”
“Đúng là vô liêm sỉ!”
Thương Lam tức giận nói: “Nếu không có Lôi Tuấn, các người dựa vào nhà họ Kim được à? Không có mối quan hệ với nhà họ Kim, chị nghĩ sẽ có nhiều người đến như vậy sao?”
“Hiện tại, việc kinh doanh đều do Mỹ Ngọc quản lý, tài chính do tôi, vốn không liên quan đến cô”.
“Tôi không muốn nói chuyện với chị”.
Thương Lam quay sang chỗ khác, tiếp tục nhìn ra cửa.
Đã nhiều ngày trôi qua, chẳng lẽ Lôi Tuấn thật sự không còn trên đời này nữa?
Dù gì cũng từng là vợ chồng, chồng sống chết không rõ, mà cô chỉ có thể ở lại nhà họ Tần chuẩn bị tiệc mừng thọ.
Lúc này, Thương Lam không có một chúc tâm trạng nào cả, cô rất mong Lôi Tuấn sẽ đột nhiên xuất hiện, dù chỉ có mình anh, dù rằng trên người anh không có một đồng cũng chẳng sao.
Khách mời đến ngày càng nhiều, người nhà họ Tần bận rộn đón tiếp, chỉ có Thương Lam là rảnh rỗi nhất.
Cô muốn đi thăm bà nội, thế nhưng bà nội vẫn chưa đến.
Thật sự không thể ở lại nhà họ Tần được nữa sao?
Chẳng lẽ Thương Lam này thật sự là mệnh khổ, biến thành quả phụ rồi còn bị đuổi ra khỏi nhà?
…
Sau khi quản gia lần lượt hô vang, hầu hết khách mời đã ngồi vào vị trí của mình.
Bây giờ chỉ còn vài vị trí của khách quý ở hàng đầu là còn để trống.
Nhà họ Tần đã mặt dày mày dạn gửi thiệp mời đến một số gia tộc thượng lưu, chỉ là không biết có ai đến hay không mà thôi. Mắt thấy đã sắp đến giờ khai tiệc, vậy mà chẳng có ai đến, không lẽ tất cả đều thất bại?
Người nhà họ Tần tụ lại cùng một chỗ.
“Có thấy xe của ông chủ Kim không?”, Trương Quế Trân lo lắng hỏi.
“Không có, bên ngoài đã không còn xe đến nữa”, con rể lớn Tôn Hạo đáp.
“Đã có chuyện gì? Chẳng lẽ ông chủ Kim không đến?”
Trương Quế Trân rất sốt ruột, nếu ông chủ Kim không đến, e là khách mời sẽ bỏ về một nửa.
“Mẹ, đừng gấp, người ta là người giàu nhất, đương nhiên phải đến cuối rồi!”, Tần Mỹ Ngọc cười nói.
“Đúng vậy, mấy ông chủ lớn khác chắc cũng đang trên đường đến!”, Tần Mỹ Kiều nói.
“Chỉ hy vọng là thế!”, Trương Quế Trân khẽ thở dài một tiếng.
“Yên tâm đi, dù ông chủ Kim không đến, nhà họ Trần cũng sẽ chống đỡ cục diện mà!”
Tần Mỹ Ngọc cười nói, sau đó đứng dậy đi tiếp khách mời vào, đó cũng là người do nhà họ Trần gọi đến.
“Vẫn là Mỹ Ngọc có… bản lĩnh!”
Trương Quế Trân đứng dậy, chuẩn bị đi tiếp đón khách.
“Mẹ, bà nội đến rồi, đã sắp xếp ở phòng nghỉ!”, Tần Mỹ Kiều nói.
“Mọi người nghe cho kỹ!”
Trương Quế Trân căn dặn: “Đợi khách mời đến đông đủ thì hãy để bà nội lộ mặt, sau đó đưa bà về nhà, bà lớn rồi, không còn minh mẫn nữa, đừng để bà nói sai làm ảnh hưởng đến mối quan hệ xã giao của nhà họ Tần”.
“Con biết rồi!”
Tần Mỹ Kiều nói: “Con đã căn dặn quản gia trước rồi!”
“Các người thật quá đáng!”
Thương Lam nhịn không được nói: “Mượn đại thọ của bà nội để vơ vét tài sản, lại còn nói những lời bất hiếu như vậy!”
“Láo xược!”
Trương Quế Trân tức giận quát: “Một đứa con gái khác họ như cô không có quyền lên tiếng ở đây, nếu cô nhìn không được thì cút khỏi đây, tốt nhất là cút khỏi nhà họ Tần cho tôi!”
“Tôi chịu đủ rồi!”
Thương Lam đứng dậy nói: “Hết hôm nay, tôi sẽ rời khỏi nhà họ Tần!”
“Thật à?”
Hai chị em nhà họ Tần đồng thanh hỏi.
“Yên tâm, qua hôm nay, các người không cần lo lắng tôi tranh giành tài sản với các người nữa”.
Nói xong, Thương Lam xoay người định đi.
Cô định đến chỗ bà nội, ở nhà họ Tần, người thân duy nhất của cô chỉ có bà nội.