Dọc đường chạy trốn.
Nhờ sự hộ tống của Tứ Đại Dã Quỷ, Tiêu Lăng Thiên trốn tới Hắc Phong Cốc.
Trong điện thoại, cô Hạ - người đứng sau Tiêu Lăng Thiên mắng hắn ta té tát.
Nếu không vì mối quan hệ của nhà họ Tiêu ở thủ đô,
Cô Hạ Thần bí ấy sẽ chẳng giữ lại cái mạng chó của hắn ta.
Hắc Phong Cốc nằm ở khu vực giáp ranh giữa hai nước.
Nơi này là đại bản doanh của Thiên Minh Điện, chỉ có một con đường vào Cốc, cực kỳ khó vào.
"Các người mà cũng xứng được gọi là sát thủ số một của Tây Á?"
Về tới địa bàn của mình, Tiêu Lăng Thiên lập tức tự tin hơn hẳn. Hắn ta ngồi trên cao, tỏ vẻ khinh thường Tứ Đại Dã Quỷ.
"Tiêu Lăng Thiên, mẹ kiếp, mày muốn chết phải không?", Thiên Quỷ giận dữ nói.
"Nếu không vì cô chủ còn cần mày, tao đã xử mày rồi", Địa Quỷ lại càng không phục.
"Em nói này anh cả..."
Đại Quỷ Chưa từng gặp Lôi Tuấn, nói với Thiên Quỷ: "Có phải anh già nên hồ đồ rồi không? Hoa mắt hay là bị bệnh thế? Sao Thiên Vương Thần Điện lại có người cấp thiên thần được? Đừng nói là Thiên Vương Thần Điện, khắp Hoa Hạ đều không có ấy chứ!"
"Đúng thế anh cả".
Tiểu Quỷ cũng tỏ ra khinh thường: "Các anh khinh địch nên bị tập kích mà thôi. Theo em thấy, chúng ta chẳng cần phải chạy, cho dù có thiên thần thật, Tứ Đại Dã Quỷ chúng ta hợp sức, thần tới cũng phải chết".
"Đánh rắm!"
Thiên Quỷ quát to: "Chúng mày có biết thiên thần mạnh đến mức nào không?"
"Chưa từng gặp thì đừng có nói lung tung, tao suýt thì mất mạng đấy".
Địa Quỷ mất một bên tai và một cánh tay, trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn ngập tràn sự sợ hãi.
"Một lũ ăn hại, đã kém cỏi lại còn cổ vũ sĩ khí của kẻ địch! Được rồi, đã tới Hắc Phong Cốc thì sự an toàn của bốn vị cứ giao cho tôi đi. Cho dù Thiên Vương Thần Điện có thiên thần thật thì hắn cũng không đánh tới đây được, mà dù có vào Hắc Phong Cốc thì cũng đừng mong đi ra ngoài".
Tiêu Lăng Thiên kiêu ngạo nói xong là lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
...
"Tôi nghỉ ngơi một lát, phía trước giao cho các cô, phải đột phá chính bản thân đấy".
Trên một vị trí cao, Lôi Tuấn ngậm điếu thuốc, mỉm cười nói với bốn cô gái Niên Hoa.
Dọc đường đi, bọn họ đã đánh sập bảy, tám cứ điểm của Thiên Minh Điện.
Bởi vì nổi cơn thịnh nộ, tất cả đều do một mình Lôi Tuấn chém giết.
Bốn cô gái xinh đẹp đi theo sau, chỉ có thể làm mấy việc vặt.
Nơi này là một cứ điểm nhỏ.
Cuối cùng Điện Chủ cũng nghỉ ngơi.
"Cảm ơn Điện Chủ. Anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không để sót tên nào".
Bốn cô gái này vốn có tiềm năng làm sát thủ, có cơ hội đề cao thực lực, bọn họ vô cùng vui vẻ.
Bốn người họ đều đã đột phá sáu sao rồi.
Kỹ năng đặc biệt của bọn họ cũng phải thứ mà cao thủ bình thường có thể sánh được.
Bốn người họ mà hợp sức, dù đối thủ là Thiên Vương thì cũng chưa chắc đã thắng.
"Hạ Vũ, chúng ta đi tấn công cánh trái. Thu Thực, Đông Duyệt, cánh phải phần người".
Xuân Hân mỉm cười nói.
"Ok!"
Bốn cô gái đồng loạt bật người nhảy lên, mỗi người cầm hai thanh đao, lao thẳng về phía cứ điểm.
Cứ điểm này của Thiên Minh Điện nằm trong một ngôi làng bỏ hoang, đồng thời cũng là con đường ắt phải đi qua nếu muốn vào Hắc Phong Cốc.
Có khoảng mấy trăm người ở đây, tất cả đều chừng ba sao.
Đối mặt với bốn cô gái xinh đẹp, mấy trăm người nháo nhào cả lên.
Tại sao lại như thế?
Bởi vì bọn họ đã nhận được tin từ trước sẽ có nhân vật cấp thiên thần dẫn theo bốn cô gái đuổi giết người của Thiên Minh Điện, đi đến đâu là tàn sát đến đó, không mấy ai sống sót.
Cứ điểm rối tung lên.
Nhưng bốn cô gái Niên Hoa lại không vội tiêu diệt.
Suốt dọc đường đuổi giết, Điện Chủ thật sự rất vất vả. Không ai bảo ai, bốn người đều coi cứ điểm thành một cơ hội để rèn luyện. Đám lâu la chạy thì cũng chạy rồi, bọn họ luyện công, lại còn có thể tranh thủ được nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn cho Điện Chủ.
"Các anh em, mau chạy đi!"
"Con bà nó, đừng có ngốc nghếch xông lên, thằng nào lên là thằng đó chết đấy".
"Bọn họ không phải người, là ma quỷ..."
"Mau đi báo tin với Điện Chủ, nếu không thì không kịp mất".
"Báo tin cái quằn, theo hắn mới đen thế này..."
...
Tướng mà vô dụng, hàng ngàn bộ xương phơi khô.
Tên cầm đầu chạy rồi, còn ai dám ra chiến đấu nữa?
Cứ điểm mịt mù khói bụi, đâu đâu cũng văng đầy máu.
Mặc dù bốn cô gái Niên Hoa không vội vàng, nhưng thủ đoạn thì tuyệt đối là đủ tàn nhẫn.
Bọn họ xuất thân trong sự gian khổ, hận nhất là loại súc sinh gieo rắc bao tội ác cho nhân gian như Thiên Minh Điện, bởi vậy đao nào đao nấy đều chí mạng, không chút nương tay, nhưng không có một kẻ nào chết dưới tay bọn họ là oan hồn.
Lôi Tuấn ngồi trên núi cao, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tàn thuốc sắp làm bỏng miệng, anh mới chợt mở mắt ra.
"Tiêu Lăng Thiên, bất kể người sau lưng mày là ai thì mày cũng phải chết! Vốn tao không muốn đối phó với mày, nhưng loại rác rưởi như mày không xứng được sống trên đời. Còn cả nhà họ Tiêu chúng mày nữa, tất cả đều đáng hận".
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Lôi Tuấn đã suy nghĩ rất nhiều.
Nhà họ Tiêu ở thủ đô không còn là nhà họ Tiêu trước kia nữa.
Anh có thể không trả mối thù trước kia, nhưng Tiêu Lăng Thiên là người nhà họ Tiêu, lại sẵn sàng đánh đổi một cái giá đắt để đối đầu với Thiên Vương Thần Điện. Hơn nữa, tất cả việc ác của bọn họ ở Tây Vực cũng do nhà họ Tiêu ở thủ đô đứng sau sai sử.
Vậy nên, nhà họ Tiêu không xứng được tha thứ.
Lôi Tuấn lại nhắm mắt vào.
Mấy phút sau, anh mới mở mắt ra...
Ngước mắt nhìn sang, cứ điểm ở xa xa đã biến thành biển lửa rồi.
Lôi Tuấn đích thân lái xe việt dã, lao thẳng qua biển lửa, căn bản không cần dừng xe.
Bốn cô gái Niên Hoa đuổi theo rồi lên xe. Mùi máu nồng nặc lan ra khắp xe.
"Tiếp tục tới cứ điểm tiếp theo!"
"Tuân lệnh!"
...
Sau một đêm.
Tại đại bản doanh của Thiên Minh Điện ở Hắc Phong Cốc.
"Báo..."
Một mật thám nhào vào sảnh chỉ huy của Tiêu Lăng Thiên.
"Báo cáo Điện Chủ, xảy ra chuyện lớn không ổn rồi!", mật thám vừa bò lăn trên mặt đất vừa hô to.
"Khốn kiếp!"
Tiêu Lăng Thiên ném một chai rượu tới, làm tên mật thám vỡ đầu chảy máu.
"Điện Chủ tha mạng!"
Mật thám ôm đầu hét lên thảm thiết: "Thật sự đã xảy ra chuyện không hay rồi! Chúng ta chỉ còn lại cứ điểm cuối cùng nữa thôi, chẳng mấy chốc sẽ bị đánh tới đại bản doanh".
"Chết đi!"
Tiêu Lăng Thiên tàn ác, vung đao lên chém.
Thương thay cho tên mật thám, đi theo Tiêu Lăng Thiên, có thể nói là xui tận mạng.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Đệch, rốt cuộc đối phương là ai?"
Hôm qua Tiêu Lăng Thiên còn rất ngông cuồng, nhưng đến hôm nay, rốt cuộc hắn ta cũng không bình tĩnh được nữa.
Hắn ta đã nhận được tin rồi, chỉ có năm người đuổi giết, còn là một tên đàn ông dẫn theo bốn ả đàn bà. Đội ngũ năm người ấy đánh tan vô số cứ điểm, sao có thể cơ chứ?
"Anh Thiên Quỷ, anh chắc là mình gặp được thiên thần chứ?"
Cuối cùng Tiêu Lăng Thiên cũng hoảng hồn, hắn ta hỏi Thiên Quỷ ngồi ở một bên.
"Hừ!"
Thiên Quỷ giận dữ nói: "Tao tung hoành đã nhiều năm, gần như chưa từng gặp đối thủ. Người có thể đánh bay tao chỉ với một chiêu, không phải thiên thần thì còn là gì nữa? Đó chính là Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện".
"Điện Chủ? Thiên thần?"
Tiêu Lăng Thiên lẩm bẩm: "Không thể nào! Thân phận của hắn cao quý như thế, sao lại đích thân tới giết tôi? Huống chi... Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện có thể đột phá tám sao thần thánh ấy ư?"
"Tao nói này Tiêu Lăng Thiên..."
Địa Quỷ nói với vẻ khinh thường: "Con mẹ nó, chẳng phải mày ghê gớm lắm sao, chẳng phải mày không biết sợ sao? Thằng khốn kiếp, nếu không vì mày cứ khăng khăng đòi bắt Thiên Vương gì đó thì cũng đâu đến mức Điện Chủ của người ta tới tận đây".
"Không sai, mày tự lo mà xử lý chuyện này!", Thiên Quỷ đứng lên định bỏ đi.
"Đừng mà anh cả, em lại muốn gặp tên đó một lần".
"Đúng thế, bốn người chúng ta hợp sức, thiên thần tới cũng phải chết".
Đại Quỷ và Tiểu Quỷ chưa từng gặp Lôi Tuấn, vậy nên vẫn đối phương đáng sợ như thế.
"Được, thế thì Thiên Quỷ và Địa Quỷ này nhận thua. Đại Quỷ, Tiểu Quỷ, chúng mày đi đi!"
Thiên Quỷ giận dữ nói ra câu ấy, sau đó gọi Địa Quỷ đang bị thương, chuẩn bị rời khỏi Hắc Phong Cốc.
Đại Quỷ, Tiểu Quỷ vẫn chẳng thèm để ý tới.
Tiêu Lăng Thiên lại nở nụ cười.