Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Tuấn, phu nhân!”

Mặt Sẹo vừa mới bình phục chưa lâu, cung kính chào hỏi.

Hứa Phương Hoa biết Mặt Sẹo, vừa nhìn thấy hắn, trong nháy mắt liền thả lỏng hơn, nhưng lại lo lắng Lôi Tuấn sẽ ra tay, dẫu sao con còn ở đây.

“Ôi chao, còn thực sự có người đến này, đến hù dọa sao?”

Từ Tiểu Lệ ngồi vắt chéo hai chân, khuôn mặt đầy vẻ giễu cợt nói.

Bốn tên vệ sĩ của cô ta liền cảnh giác đứng xung quanh Mặt Sẹo.

Mặt Sẹo không thèm nhìn bọn chúng lấy một cái, đứng thẳng nói với Lôi Tuấn: “Anh Tuấn, nếu không thì anh và phu nhân đi trước, ở đây tôi sẽ giải quyết”.

“Không cần, vết thương của cậu thế nào rồi?”, Lôi Tuấn hỏi.

“Chuyện nhỏ thôi, đã không sao rồi”.

“Vậy thì tốt”.

“Này này này…”

Từ Tiểu Lệ tức giận nói: “Các người đừng ở đó làm ra vẻ nữa, tôi không có thời gian dây dưa với các người, tiền mang đến chưa? Các người có tiền không?”

Sắc mặt của Mặt Sẹo liền thay đổi.

Hứa Phương Hoa cũng trở nên căng thẳng, cô vội vàng nhìn đến Lôi Tuấn.

“Bố, bố đừng đánh nhau!”, Tiểu Niệm yếu ớt nói.

“Bé con đừng sợ, bố sẽ không đánh nhau”, Lôi Tuấn vội vàng vỗ về nói.

“Đánh nhau, các người cũng dám sao!”

Từ Tiểu Lệ khịt mũi khinh bỉ nói: “Biết tôi là ai không? Biết đây là đâu không? Biết vệ sĩ của tôi lợi hại như nào không? Chỉ cần động thủ một chút, là các người chết chắc”.

“Tôi muốn thử xem”.

Mặt Sẹo đột nhiên quay người, nhìn chằm chằm vào Từ Tiểu Lệ.

Ánh mắt của hắn quá mức sắc bén, dọa Từ Tiểu Lệ kêu lên một tiếng, lập tức dựa lên ghế.

“Người anh em, tôi khuyên anh đừng có làm xằng làm bậy”.

Một tên vệ sĩ giơ tay lên vỗ vào bả vai Mặt Sẹo.

Mặt Sẹo bất ngờ nắm lấy tay hắn ta, siết mạnh…

“A…”

Một tiếng kêu thảm thiết làm kinh động cả nhà hàng!

Mặt Sẹo hiện tại là cao thủ ba sao +, đối phó với mấy tên vệ sĩ cỏn con này, dễ như trở bàn tay.

Ba tên vệ sĩ còn lại nhìn thấy tình hình không ổn, liền chuẩn bị ra tay.

“Tất cả đứng im”.

Giọng nói của Lôi Tuấn không lớn, nhưng lại trấn áp được tất cả bọn chúng.

Giọng nói của anh không sao nói rõ được…lộ ra vẻ uy nghiêm khó cự tuyệt?

“Con tôi còn ở đây, đưa tiền cho cô ta”, Lôi Tuấn nói với Mặt Sẹo.

“Vâng!”

Mặt Sẹo đặt chiếc va-li xách tay lên trên bàn của Từ Tiểu Lệ, sau khi mở ra, bên trong đầy tiền mặt!

Hắn tùy tiện rút ra hai trăm ngàn, đập trước mặt Từ Tiểu Lệ.

“Không phải chứ…”

Một thực khách gần đó vô cùng kinh ngạc nói: “Thật sự bồi thường cho cô ta hai trăm ngàn?”

“Đầu óc có vần đề à, có phải là tiền thật không?”

“Đúng là không nhìn ra, tên đó đúng thật là một ông chủ giàu có…”

Mọi người xì xào bàn tán, tạm thời bỏ lại đồ ăn ngon qua một bên.

Người ngoài cuộc giật mình sửng sốt, người trong cuộc Từ Tiểu Lệ cũng tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

Hai trăm ngàn, chỉ là cô ta tùy tiện nói ra mà thôi, cả người cô ta cộng lại, nhiều nhất là năm mươi ngàn.

Cô ta chưa từng nghĩ đến đối phương có thể lấy ra hai trăm ngàn, chỉ là cô ta rảnh đến mức nhàm chán muốn trêu chọc bọn họ mà thôi.

Nhưng hiện tại thực sự có hai trăm ngàn bày ra trước mặt!

“Tôi làm sao biết được có phải là tiền thật hay không?”, sự tự tin của Từ Tiểu Lệ bắt đầu giảm dần đi.

“Giám đốc, đem máy kiểm tra tiền giả ra đây”, Mặt Sẹo lạnh lùng nói.

“Tới rồi đây tới rồi đây…”

Tên giám đốc béo bị Lôi Tuấn đẩy một cái, đã không dám xằng bậy nữa, nhưng ông ta thấy Mặt Sẹo này không phải là người tầm thường, liền nhanh chóng chạy đến.

“Tên vô dụng, mau kiểm tra đi”, Từ Tiểu Lệ bất mãn nói.

“Vâng vâng vâng!”

Tên giám đốc béo lập tức cầm lấy xấp tiền trên bàn kiểm tra.

“Máy kiểm tra tiền giả đâu?”, Từ Tiểu Lệ hỏi lại lần nữa.

“Cô đừng tức giận, tôi ngày nào cũng đếm tiền, cái này nhìn thoáng qua là biết ngay”, tên giám đốc béo đáp.

“Là giả đúng không? Mau bắt bọn chúng lại”, Từ Tiểu Lệ lại bắt đầu đắc ý.

“Cái này vừa nhìn đã biết là tiền thật, vừa rút khỏi ngân hàng còn nóng hổi đây!”

“Tiền thật? Ông cút đi!”

Từ Tiểu Lệ tức giận hổn hển, đá tên giám đốc béo một cái.

Tên giám đốc béo vội vàng tránh ở một bên, đôi môi mấp máy, rõ ràng là đang chửi rủa…

“Được rồi, tiền đã ở đây rồi, tôi cũng không so đo nữa”.

Từ Tiểu Lệ nháy mắt với vệ sĩ, đứng dậy nói: “Mệt rồi, chúng ta về thôi”.

Vệ sĩ ngầm hiểu, lập tức cầm lấy tiền.

“Đứng lại!”

Lôi Tuấn nâng ly rượu vang đỏ lên, cười nhạt nói.

“Sao nào, xót rồi? Tiền đã là của tôi”, Từ Tiểu Lệ vẫn cứng miệng như trước.

“Tiền là chuyện nhỏ, nó đã là của cô, nhưng vẫn còn có việc chưa giải quyết xong”, Lôi Tuấn cười nhạt nói.

“Việc gì? Còn có việc gì nữa?”, Từ Tiểu Lệ vô cùng kinh ngạc nói.

“Cô nói quần áo trên người cô đáng giá hai trăm ngàn, tôi đồng ý, nhưng tôi đã đưa tiền cho cô rồi, có phải cô nên đưa quần áo cho tôi không, đúng rồi, quần áo bên trong tôi cũng muốn”.

Lôi Tuấn nói xong, nhấp một ngụm rượu.

“Thật khó uống!”

Anh còn nhăn mặt làm trò với Tiểu Niệm.

Ầm!

Lời của Lôi Tuấn khiến cả nhà hàng chấn động.

Từ Tiểu Lệ trợn mắt há mồm, bộ dạng khó mà tin được.

“Phải rồi, quần áo là do người ta mua mà!”

“Đã đưa hai trăm ngàn rồi, đương nhiên phải để quần áo lại”.

“Đúng vậy, điều này rất hợp lý”.

Thực khách nhao nhao cả lên, giọng nói cũng được nâng lên không ít.

Những người lúc trước còn không xem Lôi Tuấn ra gì, lúc này bắt đầu khâm phục, chủ yếu là bọn họ đều muốn xem xem, vị đại tiểu thư này đưa quần áo trước mặt đám đông sẽ là cảnh tượng như nào?

Những người đàn ông thậm chí còn đứng cả lên.

Có người còn giơ điện thoại lên chờ…

“Anh nói linh tinh cái gì vậy, tôi sao có thể đưa quần áo cho anh”, Từ Tiểu Lệ lớn tiếng nói.

“Không, cô nhất định phải đưa cho tôi, cô cởi ở đâu tôi không quan tâm, nhưng tôi muốn cả quần áo bên trong lẫn bên ngoài, tôi muốn ngay bây giờ, phiền cô nhanh lên chút”, Lôi Tuấn bình thản nói.

Hứa Phương Hoa thở dài.

Đúng vậy, cách làm này mới đúng là chồng của cô.

Còn về Hứa Nhã Y, trên mặt vừa tái nhợt vừa ửng đỏ, rất khó xử, nhưng lại cảm thấy hả giận.

“Không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, anh đừng có mà quá đáng”, Từ Tiểu Lệ tức giận nói.

“Tôi quá đáng sao?”

Lôi Tuấn đứng dậy, giơ hai tay lên nói: “Mọi người, tôi quá đáng sao?”

“Không quá đáng”.

“Một chút cũng không quá đáng”.

“Quá đáng là người phụ nữ đó, nhất định phải để quần áo lại”.

“Ha ha ha ha…”

Niềm vui của đàn ông rất đơn giản, đồng lòng nhất chính là lúc đánh kẻ xấu.

Loại báo ứng kiếp này khiến mọi người đều cảm thấy rất thoải mái.

Thực khách ở đây không phú thì quý, sẽ không có ai bởi vì Từ Tiểu Lệ mang theo vệ sĩ mà sợ cô ta, bọn họ đều nói giúp cho Lôi Tuấn, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì bọn họ vô cùng muốn xem quá trình đưa lại quần áo.

Tốt nhất là trước mặt đám đông!

“Đồ vô lại, anh muốn chết sao?”, Từ Tiểu Lệ hoàn toàn bị chọc giận.

“Cô gái, miệng sạch sẽ chút, tôi khuyên cô động tác nhanh lên chút, bởi vì sau khi đưa quần áo cho tôi, cô còn phải xin lỗi em gái của tôi”, Lôi Tuấn lại ngồi xuống, cười nhạt nói.

“Xin lỗi, dựa vào gì tôi phải xin lỗi?”, Từ Tiểu Lệ mù mà mù mờ.

“Cô nghe cho kỹ, tôi không cần biết cô là ai, làm bẩn quần áo của cô, tôi dùng hai trăm ngàn để mua lại, mà cô đẩy em gái tôi, điều căn bản nhất chính là xin lỗi, cho nên quần áo và xin lỗi không thể thiếu, không thể thiếu, tôi nói rồi đó!”

Lôi Tuấn nói xong, liền uống cạn rượu vang đỏ.

“Phương Hoa, em đừng uống, rượu này thật sự không ngon!”, anh cười quái dị nói.

“Hả…”

Hứa Phương Hoa không nói nên lời.

Ông chồng này của mình, rõ ràng đang trêu chọc người khác, nhưng lại rất có đạo lý.

“Anh đừng hòng, tôi cứ rời đi đấy, ai dám cản tôi lại nào?”

Từ Tiểu Lệ tức giận giậm chân, gọi vệ sĩ chuẩn bị rời đi.

Ngay sau đó.

Mặt Sẹo dùng tốc độ nhanh như chớp chặn trước mặt bọn chúng.

“Đại ca của tôi chưa lên tiếng, ai cũng không thể rời đi!”, Mặt Sẹo lạnh lùng nói.

“Thằng nhãi, muốn chết à”.

Bốn tên vệ sĩ cùng lúc ra tay…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK