Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng thế, tôi không dám ngăn cản", Ô Ba tức giận nói.

"Lạ thật!"

Hạ U Nguyệt căng thẳng nói: "Hạ Bính từng nói, chỉ cần tôi không làm bừa thì hắn sẽ không quấy rối Dương Thành, nói là tới chúc mừng thì được, nhưng vì sao Thái Lỗ lại dẫn quân tới?"

"Tới thì tới thôi!", Lôi Tuấn cười nói.

"Anh đừng có làm bừa, hiện tại chúng ta chưa thể ra tay được", Hạ U Nguyệt nói ngay.

"Chẳng phải cô nói ở nước Thiên Lang không có ai biết tôi sao?", Lôi Tuấn tiếp tục cười nói.

"Đúng vậy, bình thường đi chinh chiến anh đều đeo mặt nạ, ngoài Thiên Quỷ và Địa Quỷ ra thì tuyệt đối không có người khác biết".

"Vậy thì dễ rồi".

Lôi Tuấn bĩu môi, châm một điếu thuốc.

Anh giơ tay, đưa cho tướng quân Ô Ba một điếu khi ông ta vừa đứng lên.

"Đây...", Ô Ba nghệt mặt ra.

"Tướng quân, nếu lát nữa xảy ra hỗn loạn, nhớ phải thủ vững cửa thành, chỉ có Thái Lỗ mới được ra ngoài, còn đội cận vệ mà hắn dẫn tới thì phải ở lại Dương Thành!"

Lôi Tuấn cười nhạt, nói dõng dạc với tướng quân Ô Ba.

"Hơ, chuyện này..."

Ô Ba không dám tiếp lời, lập tức nhìn về phía Hạ U Nguyệt.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?", Hạ U Nguyệt hỏi.

"Tôi đổi ý rồi".

Lôi Tuấn cười nói: "Tôi không rêu rao, nhưng đối mặt với kẻ địch, tôi chưa bao giờ nương tay, cũng không thích lén lút làm việc. Dù sao sớm muộn gì cũng phải đánh một trận, vậy thì bắt đầu từ hôm nay đi!"

"Tôi không đồng ý, nơi này có quá nhiều người dân", Hạ U Nguyệt vội vã nói.

"Yên tâm, chỉ có Thái Lỗ mà thôi, còn đội cận vệ thì càng không đáng nhắc tới".

Vừa nói, Lôi Tuấn vừa chỉ vào chiếc xe ngựa đằng trước, nói: "Công chúa yên tâm, hôm nay tôi chưa muốn ra tay, chúng ta cùng nhau xem một màn kịch là được. Cô phải nhớ lấy, đã nhờ tôi giúp, vậy thì phải tin tưởng tôi tuyệt đối".

"Tôi... Được!"

Hạ U Nguyệt cắn răng, nói với tướng quân Ô Ba: "Làm theo những gì anh ấy nói".

"Tuân lệnh!"

Ô Ba gãi đầu rồi quay về theo con đường cũ.

...

"Đại tướng quân đến, cút hết đi".

"Tránh ra, tránh ra, cút mau..."

Một loạt tiếng vó ngựa vang lên, cát bụi bay mịt mù.

Mấy chục thiết kỵ hô hào mở đường cho đại tướng quân Thái Lỗ.

Người dân Dương Thành rất ít khi gặp quan lớn như vậy, nhanh chóng lùi về phía sau, không ai dám đứng trên đường. Rất nhiều người rúc trong nhà, trong góc khuất, len lén thò đầu ra xem...

Nhóm ăn mày vây quanh xe ngựa của đám cưới giải tán ngay tức khắc.

Nhưng có một cậu bé ăn xin khoảng năm, sáu tuổi vẫn đang đứng trước một chiếc xe ngựa.

Cậu nhóc quá sợ hãi, vừa khóc thét vừa hoảng hốt chạy lung tung.

Thiết kỵ sắp chạy tới rồi, nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

"Xuân Hân!", Lôi Tuấn nhẹ giọng nói.

"Tôi hiểu!"

Xuân Hân nhảy xuống xe ngựa, lao đi thật nhanh.

Trước khi thiết kỵ đầu tiên tới nơi, cô ấy ôm lấy cậu bé ăn xin đang khóc kia lên, thành công né sang bên cạnh.

Ngựa hí dài một tràng.

Hơn hai mươi thiết kỵ cận vệ được võ trang đầy đủ nhanh chóng bao vây đoàn xe hôn lễ.

Hành động ấy khiến người dân xung quanh hoảng sợ.

Mọi người lại tiếp tục lùi về phía sau...

Người người chen chúc nhau, mắt tròn mắt dẹt, không ai dám phát ra tiếng vang.

"Đù, tên Thái Lỗ này phô trương quá nhỉ!", Lôi Tuấn bất giác cười nói.

"Trong cả nước Thiên Lang, ngoài Lang Vương ra thì hắn chính là người có quyền lực nhất", Hạ U Nguyệt cười khổ nói.

"Châu chấu mùa thu mà thôi..."

"Là sao?"

"Không gây rối được lâu!"

Dứt lời, Lôi Tuấn lười biếng ngáp một cái, tựa vào thành xe đằng sau.

"Ha ha ha..."

Thái Lỗ vừa dừng ngựa lại là tức khắc cười lên ngông cuồng: "Đại tướng quân Thái Lỗ chúc mừng công chúa U Nguyệt kết hôn... Tên này... chính là thằng đàn ông giàu có ở Hoa Hạ hả?"

Thái Lỗ mới thua trận, nhưng gặp công chúa U Nguyệt, hắn chẳng những không xuống ngựa, mà còn rất kiêu ngạo.

"Thái Lỗ, có chuyện gì hả? Lang Vương từng hứa sẽ không dẫn quân vào Dương Thành".

Hạ U Nguyệt cũng không sợ, cô ta ưỡn thẳng người, nói với giọng nói không quá lớn cũng không quá nhỏ.

"Công chúa, hôm nay là ngày kết hôn của cô, Lang Vương bảo tôi tới chúc mừng", Thái Lỗ hất mặt nói.

"Cảm ơn, tôi đã nhận được lời chúc, anh đi được rồi", Hạ U Nguyệt không muốn tỏ thái độ tốt với hắn.

"Công chúa, đừng nóng vội thế chứ".

Thái Lỗ rất cợt nhả, lại ngạo mạn nói: "Lang Vương có lệnh, bảo chồng cô lập tức liên lạc với bên Hoa Hạ, trong vòng ba ngày phải mang năm trăm triệu tới, nếu không thì giết không cần hỏi".

"Cái gì?"

Hạ U Nguyệt đứng phắt dậy, lớn tiếng nói: "Các người điên rồi sao? Tôi đã nói là đợi chồng tôi về Hoa Hạ, anh ấy sẽ gom góp quân lương cho Lang Vương, nhưng không phải bây giờ".

"Tôi không cần biết".

Thái Lỗ nói tiếp: "Lang Vương đang cần tiền gấp, chúng tôi cần chấn chỉnh binh mã để tấn công Thiên Vương Thần Điện. Lần này Lang Vương dám chắc là có thể tiêu diệt Thiên Vương Thần Điện".

"Thằng cha mày!"

Lôi Tuấn đột nhiên đứng lên, cười nói với Thái Lỗ: "Cái thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nếu đầu óc mày không có vấn đề thì tức là bố mẹ mày không dạy dỗ mày tử tế rồi. Ai cho mày cái gan ăn nói với công chúa U Nguyệt như thế?"

"Láo xược, mày thì lại là cái thá gì mà dám nói năng với tao như vậy?", Thái Lỗ sầm mặt lại.

"Tao là chồng của là công chúa, mày là tướng quân, ai to hơn?"

"Trong toàn bộ nước Thiên Lang, Lang Vương là thứ nhất, ông đây là thứ hai".

"Đúng là thứ hai (1) thật", Lôi Tuấn cười khẩy.

(1) Hai: từ lóng chỉ đần độn, ngốc nghếch.

Hạ U Nguyệt ở bên cạnh không khỏi bật cười.

Nhưng có vẻ như Thái Lỗ không hiểu ý của Lôi Tuấn.

"Mẹ kiếp, nói nhảm ít thôi".

Thái Lỗ quát to: "Tao cóc cần biết mày là ai, trong vòng ba ngày mà không có tiền, tao sẽ dẫn quân đánh vào Dương Thành. Đến lúc đó, đừng hòng kẻ nào trong tòa thành này được sống".

Hắn vừa nói xong, xung quanh rối tung lên.

"Tôi đã nói gì nào?"

Lôi Tuấn nói với công chúa U Nguyệt: "Xem ra chúng ta kết hôn cũng bằng thừa. Anh cô điên rồi, cần tiền gấp để tấn công Thiên Vương Thần Điện? Cô thấy thế nào về chuyện này?"

"Tôi... không biết", Hạ U Nguyệt nói nhỏ.

"Ha ha ha..."

Lôi Tuấn cười quái gở: "Trừ khi tôi là đồ ngốc, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không cho Lang Vương năm trăm triệu để hắn dẫn quân tới tấn công tôi, đúng không?"

"Đúng", Hạ U Nguyệt gật đầu.

"Hết cách rồi, chỉ có thể đánh thôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK