“Ta nói này chú Ba, chú vẫn chưa từ bỏ ý định sao?”, ông cả Hứa nghiêm nghị nói.
“Anh Cả, muốn nói gì xin cứ nói thẳng đi”, Hứa Hán Văn yếu ớt nói.
“Nhanh chóng gọi Phương Hoa về, bảo đám cứu hộ kia rút hết đi!”, ông cả Hứa nói, vô thức đánh ánh mắt về phía ông hai Hứa.
“Chú Ba à!”
Ông hai Hứa cũng khuyên: “Nếu cứ như vậy thì đời Phương Hoa coi như xong, tên họ Lôi kia chắc chắn đã chết, đây cũng không phải lỗi của chúng ta, cứ nhanh chóng cho qua chuyện này là tốt nhất”.
“Chú Ba ơi, cháu nói này”.
Hứa Thiên nói: “Cháu nghe nói, Lôi Tuấn là xã hội đen đó”.
“Cháu còn nghe nói hình như hắn phạm tội gì đó nên mới phải trốn đến đây”, Hứa Vĩ thêm mắm dặm muối.
“Triệu Đại Thắng đi dò la được đó”.
Hứa Tiểu Hề bĩu môi: “Lôi Tuấn kia hả, là tù vượt ngục chạy trốn đến đây, cho nên mới ở lỳ chỗ này không chịu đi, mọi người nghĩ mà xem, vì sao hắn không cha không mẹ? Bởi vì hắn trốn tù mà, làm sao dám kể chuyện nhà cửa mình chứ!”
“Thôi đừng nói nữa”.
Hứa Hán Văn kiệt sức nói: “Chuyện của con cái, tôi không can thiệp được, huống hồ các người nghĩ tôi là ai mà có thể bảo đội cứu hộ rút là rút?”
“Chú Ba, ít nhất… chú có thể bảo Phương Hoa trở về nhà mà!”, Hứa Tiểu Hề kêu lên.
“Trở về làm gì? Không phải nó nên ở bên cạnh chồng nó sao?”
“Hồ đồ, đúng là hồ đồ”.
Hứa Tiểu Hề đứng phắt dậy: “Chú đừng quên rằng chuyện hôn lễ đã tuyên bố rồi, thiệp mời cũng đã phát xong, nếu như hôn lễ này dang dở thì người làm em gái như cháu cũng chẳng gả đi được”.
“Chú biết, nhưng biết làm sao bây giờ?”, Hứa Hán Văn bất lực.
“Cách thì có đó!”
Hứa Tiểu Hề cười một cách kỳ quái: “Cháu đã bàn bạc với Triệu Đại Thắng rồi, hôn lễ vẫn tiến hành, có điều chú rể không phải Lôi Tuấn mà thay bằng Triệu Đại Thắng, tuy rằng sẽ có người nói ra nói vào, nhưng mà ít nhất vẫn có thể duy trì hôn lễ, Triệu Đại Thắng cũng nói sẽ cho chúng ta 500 ngàn tiền sính lễ mà”.
“Hồ đồ, chú không đồng ý”, Hứa Hán Văn tức giận ho khù khụ.
“Bố vợ ơi, tôi tới rồi đây”.
Cửa bị đẩy ra, Triệu Đại Thắng được mấy tên thuộc hạ tháp tùng bước vào.
“Mày đến đây làm gì? Cút ngay!”, vừa nhìn thấy Triệu Đại Thắng, Hứa Hán Văn bắt đầu kích động.
“Bố vợ ơi là bố vợ, ông có thể đừng bài xích tôi thế được không, tôi đến đây để giúp ông cơ mà”.
Triệu Đại Thắng ngồi ngay ngắn xong, liền mở miệng ngang ngược: “Tôi đã điều tra ra, thằng Lôi Tuấn kia đúng là có vấn đề, tôi đã thông báo cho cảnh sát, họ sẽ nhanh chóng đến đây bắt người”.
“Không thể nào, anh rể tôi không phải người xấu”, Hứa Nhã Y nhổm dậy nói.
“Em gái, em chỉ là một cô bé, biết cái gì mà nói”, Triệu Đại Thắng trừng mắt liếc cô.
“Ông nói bậy bạ, bố tôi không phải là người xấu”, Tiểu Niệm ngồi trong lòng bà ngoại kêu lên.
“Cô nhóc à, cháu sẽ gọi chú là bố rất nhanh thôi”, Triệu Đại Thắng cười đắc ý.
“Thèm vào, bố tôi là Lôi Tuấn, còn lâu mới là ông, ông là người xấu, ông đi đi”.
Tiểu Niệm giãy khỏi tay bà ngoại, nhoài người về phía Triệu Đại Thắng cắn một phát vào tay hắn.
“Úi da!”
Triệu Đại Thắng hét lên đau đớn, quát to: “Ranh con, mày muốn chết à?”
Chợt nghe ‘binh’ một tiếng, cửa nhà bị đá văng.