Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Tuấn đã giơ cao hai tay, nhưng vẫn bị khối chì nặng của tấm lưới lớn đập vào… anh đứng thẳng, chân lại lún vào trong đất.

“Vù!”

Lôi Tuấn hô nhẹ một tiếng, cũng không vội thoát thân.

Bởi vì hai bóng đen hạ xuống trước mắt chính là Thiên Quỷ và Địa Quỷ.

Thiên Quỷ vác búa lớn, Địa Quỷ cầm dao ngắn, bọn họ nhìn Lôi Tuấn với vẻ quái dị.

Lôi Tuấn mỉm cười, không vội lên tiếng.

Anh nhìn kỹ đối phương, nhìn sắc mặt của hai quỷ Thiên Địa, tuy rất đáng sợ, nhưng lại tỏ ra căng thẳng!

“Gan không nhỏ đấy, dám lập bẫy cho tao?”, Lôi Tuấn mỉm cười nói.

“Thiên Quỷ”.

“Địa Quỷ”.

“Bái kiến anh Lôi”.

Hai quỷ Thiên Địa quay sang nhìn nhau một cái, cùng quỳ một chân xuống đất.

“Chúng mày giở trò quỷ gì vậy?”

Lôi Tuấn cười quái dị nói: “Bây giờ… là thời cơ tốt nhất để giết tao”.

“Không dám không dám”.

“Anh Lôi, xin anh đợi một chút”.

Hai quỷ Thiên Địa đứng lên, lại cùng lùi lại mấy bước về phía sau theo bản năng.

“Coi như chúng mày cũng tự hiểu rõ bản thân”.

Toàn thân Lôi Tuấn rung lên, lưới lớn khổng lồ và bền chắc bị rách vụn tung bay bốn phía.

Hai quỷ Thiên Địa không kịp kêu lên kinh hãi, Lôi Tuấn đã đến gần trước mặt.

“Dám đánh lén người của tao, muốn chết mà”.

Lôi Tuấn quát lớn một tiếng, đánh ra hai quyền nhanh như điện.

Hai quỷ Thiên Địa kêu thảm một tiếng, binh khí trong tay rơi xuống đất, hai người bọn họ cùng bay về phía sau...

Phía trước hẻm núi là một sơn động khổng lồ.

Dưới sắc trời đêm u tối, một bóng người bay ra từ trong động.

Bóng người đó rất gầy yếu, nhưng lại đón đỡ được hai quỷ Thiên Địa trong không trung, và đặt hai người bọn họ xuống mặt đất.

Miêng của hai quỷ Thiên Địa phun ra máu, vội vàng quỳ xuống đất.

“Cảm ơn cô chủ”.

Hai quỷ Thiên Địa đồng thanh nói.

“Làm tốt lắm!”

Người phụ nữ nói xong, cô ta nhẹ nhàng đi về phía Lôi Tuấn.

“Công chủ U Nguyệt, có vẻ như cô tìm tôi?”

Lôi Tuấn ở cách mấy chục mét, chắp tay sau lưng thản nhiên nói.

“Không hổ là điện chủ của Thiên Vương Thần Điện, tấm lưới lớn thiết kế riêng cho anh cũng không bắt được anh! Hai quỷ Thiên Địa của tôi võ công cái thế, hình như thêm cả tôi cũng không thể giết được anh”.

Một luồng gió đêm thổi qua, cuốn đi đám mây trên đỉnh đầu.

Ánh trăng mờ ảo, chiếu xuống khuôn mặt của Hạ U Nguyệt, rất huyền ảo, rất đẹp!

Sắc mặt Hạ U Nguyệt tái nhợt nhưng lại nở nụ cười, nhìn người đàn ông trước mắt…

“Giết tôi? Ha ha ha ha…”

Lôi Tuấn thản nhiên cười nói: “Tuy cô là Thiên Hồn, nhưng kể cả các người cùng lên cũng không chống lại được một cánh tay của tôi. Trên thế gian này, thứ có thể giết được tôi có lẽ chỉ có hai chữ “tình nghĩa”, còn kẻ địch chỉ xứng bị tôi giết”.

“Được, tôi thừa nhận, anh rất cường mạnh cũng rất cuồng ngạo”.

Hạ U Nguyệt bướng bỉnh nói, lại tiến lên mấy bước, chỉ cách Lôi Tuấn ba mét.

Người đàn ông và người phụ nữ này gặp mặt lần thứ hai.

Nhưng hình như nụ cười của bọn họ rất quen thuộc?

Lôi Tuấn thấy rất ngạc nhiên, không biết tại sao mình… rất có hứng thú với công chủ U Nguyệt này?

Đương nhiên không phải là tình cảm, mà là tán thưởng một cách kỳ lạ.

Nhưng trên khuôn mặt Hạ U Nguyệt, ngoại trừ hiếu kỳ thì tràn đầy kinh ngạc và vui mừng!

Cô ta lại nói: “Anh Lôi, tôi không phải là kẻ địch của anh, trước đây không phải, sau này cũng không phải”.

“Không phải sao?”

Lôi Tuấn cười quái dị nói: “Đại quân Thiên Lang các cô xâm phạm Hoa Hạ tôi, giết Lang Soái thuộc hạ của tôi, lại khiến không ít anh em của tôi chết và bị thương, lẽ nào với cô, như vậy còn không coi là kẻ địch?”

“Đương nhiên là không tính!”

Hạ U Nguyệt lại tiến thêm một bước.

Cô ta nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lôi Tuấn, cười nói: “Tất cả đều là do anh trai cùng cha khác mẹ của tôi làm, không liên quan đến tôi, huống hồ giết một Lang Soái của anh, anh tiêu diệt cả binh đoàn thiết kỵ, giết một vài cường giả của anh, anh chém giết tám mươi ngàn người Lang Vương, cũng báo thù đủ rồi chứ!”

“Đương nhiên không đủ, mạng của sói con làm sao có thể sánh được với mạng của anh em tôi”.

“Phải rồi, anh đúng là rất ngông cuồng, vậy thì thế nào, giết tôi sao?”

Hạ U Nguyệt hơn hai mươi tuổi lại ngẩng đầu đón ánh trăng khiêu khích Lôi Tuấn.

Khóe miệng của Lôi Tuấn cong lên.

Đây chính là chỗ thần kỳ của Hạ U Nguyệt, Lôi Tuấn thực sự không có ý giết cô ta!

“Ồ đúng rồi!”

Hạ U Nguyệt lại nói: “Tôi cung cấp vũ khí cho Lang Vương, cũng là để mượn tay anh tiêu diệt binh đoàn thiết kỵ, binh đoàn thiết kỵ không còn, rất có lợi cho tôi, cảm ơn anh nhé… Anh Tuấn!”

“Không cần cảm ơn, chẳng phải cô nói tôi nợ cô sao?”, Lôi Tuấn cười nói.

“Đúng đúng đúng…”

Hạ U Nguyệt hiểu ra, lại cười nói: “Sở dĩ tôi gặp anh ở đây, thực ra là muốn xin anh giúp đỡ, nếu anh giúp tôi việc này, thì việc năm đó tôi cản đạn giúp anh, và cả việc anh đã hủy nhà tù của tôi, xóa bỏ hết”.

“Ha ha ha ha… ha ha ha ha…”

Lôi Tuấn cười cuồng ngạo, nói: “Con người tôi trước nay không chịu uy hiếp, nhưng tôi rất hiếu kỳ, rốt cuộc cô giúp tôi cản viên đạn lúc nào?”

“Anh giúp tôi, tôi sẽ nói cho anh”, Hạ U Nguyệt tinh nghịch nói.

“Thiên Hồn tám sao, mời cô chú ý hình tượng!”

Lôi Tuấn lại thở dài, nói: “Nói đi, rốt cuộc cô muốn tôi làm gì?”

“Tôi muốn đưa anh về nước Thiên Lang”, Hạ U Nguyệt đột nhiên nói.

“Cái gì?”

Lôi Tuấn đang định châm điếu thuốc liền dừng tay lại.

“Anh không nghe nhầm, tôi muốn đưa anh về nước Thiên Lang”.

“Làm sao, đi làm khách?”

“Làm người đàn ông của tôi!”

“Tôi khinh…”

Lôi Tuấn vụt người nhảy về phía sau, nói với vẻ mặt chê ghét: “Tốt xấu gì cô cũng là một công chủ, lại là Thiên Hồn tám sao, cho dù cô mê đắm vẻ anh tuấn của tôi, cũng không đến mức vào lúc này nói ra những lời vô liêm sỉ vậy chứ? Tôi còn xấu hổ thay cô…”

“Anh mới vô liêm sỉ!”

Hạ U Nguyệt tức giận nói: “Là giả, đóng giả người đàn ông của tôi”.

“Vậy cũng không được”, Lôi Tuấn lại muốn lùi lại.

“Đứng im!”

Hạ U Nguyệt bỗng hét lớn: “Phía sau anh toàn là mìn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK