Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà lần này lại càng thê thảm hơn.

Nước Thiên Lang tổng cộng có chín tòa thành.

Lang Thành là lớn nhất, Dương Thành là nhỏ nhất.

Lúc này, Lôi Tuấn đang ở Dương Thành.

Tòa kiến trúc lớn nhất Dương Thành là một tòa nhà gỗ ba tầng.

Đây cũng là căn nhà mà công chúa U Nguyệt đang ở.

"Vết thương của anh lành nhanh quá!"

Trong một căn phòng sạch sẽ, Hạ U Nguyệt cười nói.

Lôi Tuấn đang đứng quay lưng trước mặt cô ta.

Lúc này, Lôi Tuấn để lộ toàn bộ tấm lưng, trên cơ bắp góc cạnh chằng chịt vết sẹo. Bỏ qua những vết thương trong quá khứ thì phần bị trúng bom đã bắt đầu lên da non rồi.

Ngày thứ hai sau khi vào Dương Thành, Lôi Tuấn đã tỉnh lại rồi.

Anh không nổi cáu giận dữ, chỉ có vẻ hơi lười nhác, gần như không nói chuyện.

Hạ U Nguyệt rất tự trách, cô ta chỉ nghĩ làm sao để bắt Lôi Tuấn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm anh bị thương.

Vậy nên ngày nào cô ta cũng tới, muốn tự tay bôi thuốc cho Lôi Tuấn.

Nhưng Thu Thực và Đông Duyệt không cho phép vị công chúa này tới gần.

Cho dù nơi này là nước Thiên Lang, thì cũng đã sao?

...

"Anh Tuấn, thuốc bưng lên đây rồi!"

Thu Thực rời khỏi cái giường nhỏ, cung kính nói.

"Ừm!"

Lôi Tuấn mặc quần áo chỉnh tề rồi xoay người lại.

Đông Duyệt nhanh chân bước tới, chỉnh sửa lại bộ quần áo dân tộc mà công chúa U Nguyệt chuẩn bị.

"Thu Thực, Đông Duyệt, mấy ngày nay hai người vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi!"

Trên mặt Lôi Tuấn mang theo nụ cười nhẹ.

"Anh Tuấn, tôi không mệt", Thu Thực lập tức nói.

"Anh Tuấn, tôi không ngủ đâu".

Đã mấy ngày rồi Đông Duyệt không chợp mắt, nhưng cô ấy vẫn không muốn rời đi dù chỉ nửa bước.

Lôi Tuấn ấm lòng, anh khẽ gật đầu, vươn tay ra lấy thuốc lá, nhưng lại bị Thu Thực lấy đi trước.

"Anh Tuấn, cố nhịn vài ngày, đợi vết thương lành lại rồi hãy hút", Thu Thực nói nhỏ.

"Được, được, được, nghe lời các cô".

Lôi Tuấn lại cười nói: ""Được rồi, hai cô mau đi ngủ đi, tôi không sao đâu. Tới đây được mấy ngày rồi, tôi cũng nên trò chuyện với vị công chúa này".

"Tuân lệnh!"

Thu Thực và Đông Duyệt không nói thêm nữa, thu dọn đồ dùng rồi rời khỏi đó.

Lôi Tuấn quan sát Hạ U Nguyệt.

Lúc này, công chúa U Nguyệt mặc một bộ quần áo lộng lẫy, đầu bện rất nhiều bím tóc, tư thế hiên ngang, rồi lại mang theo sự tinh nghịch của thiếu nữ trẻ tuổi.

"Đây là Dương Thành à?", Lôi Tuấn cười hỏi.

"Đúng vậy, anh Lôi", Hạ U Nguyệt trả lời.

"Cô là công chúa cao quý của nước Thiên Lang, đáng ra phải ở Lang Thành chứ?"

"Bởi vì ở đất nước này, phận làm công chúa tôi đây không phải sói, mà là một con dê có thể bị làm thịt bất cứ lúc nào".

Nói xong những lời ấy, nước mắt tức khắc trào lên trong mắt Hạ U Nguyệt.

"Xem ra tôi đoán đúng rồi, cô là người có quá khứ".

Vừa nói, Lôi Tuấn vừa đi tới gần Hạ U Nguyệt, kề sát mặt nhìn cô ta đăm đăm.

"Cô... Muốn làm gì?"

Hạ U Nguyệt hoảng hốt, lùi về phía sau mấy bước.

"Ha ha ha..."

Lôi Tuấn lại tiến lên, trầm giọng nói: "Công chúa điện hạ, nhân lúc hai cô nhóc kia không ở đây, cô có thể kiếm cho tôi một bao thuốc lá được không?"

"Chuyện này..."

Hạ U Nguyệt lơ mơ nói: "Đây là vấn đề mà anh quan tâm sao? Được rồi, chẳng phải bọn họ nói là đợi vết thương lành rồi mới hút à?"

"Không có thuốc thì không bàn nữa!", Lôi Tuấn ngạo mạn nói.

"Anh thì ghê rồi!"

Hạ U Nguyệt gật đầu rồi lại lắc đầu, nụ cười trên mặt rất kỳ lạ.

Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện cứ như một đứa trẻ bốc đồng vậy.

Hạ U Nguyệt cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Cuối cùng, cô ta vẫn thỏa mãn yêu cầu của Lôi Tuấn.

"Bây giờ nói được rồi chứ, rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Lôi Tuấn ngậm điếu thuốc, vắt chéo hai chân, cợt nhả nói.

"Tám năm trước, quân đội của Thiên Lang bị Thiên Vương Thần Điện đánh bại, thủ đô chìm trong sự bất an, sợ một ngày nào đó bị các anh tiêu diệt. Bắt đầu từ khi đó, tôi đi du lịch tới các quốc gia khác nhau, vừa học tập vừa kiếm tiền, mục đích là để quân đội nước Thiên Lang trở nên mạnh mẽ hơn, đợi đến lúc có thể bảo vệ quốc gia".

"Nước chúng tôi khác Hoa Hạ một trời một vực".

"Tư tưởng của người dân lạc hậu, tầm mắt hạn hẹp, thời đại này rồi mà vẫn do vua chúa thống trị. Bố tôi không thích đánh trận, nên đã giao binh quyền cho anh trai tôi Hạ Bính, phong cho hắn làm Lang Vương thảo nguyên".

"Hạ Bính là một kẻ điên! Sau khi nắm giữ đại quân, hắn khiến cả đất nước trở nên rối loạn. Hắn vô cùng tàn bạo, không cho phép người khác phản đối mình, không vui là sẽ giết người, đồng thời đi cướp của giết người khắp nơi. Một số bộ lạc quanh đầy đều bị hắn tiêu diệt".

"Địa vị của bố tôi càng ngày càng thấp, người dân bị Hạ Bính đầu độc tư tưởng, trở nên có dã tâm. Bọn họ ảo tưởng có một ngày đánh vào Hoa Hạ, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng tất cả chỉ là mơ mà thôi! Tôi hiểu rất rõ, bất kể thế nào thì nước Thiên Lang cũng không phải là đối thủ của Hoa Hạ".

"Tôi đưa ra ý kiến phản đối với bố, sau đó người nhà của tôi đều bị đuổi tới Dương Thành".

"Vì bảo vệ người nhà và người dân trong thành, tôi nhất định phải nghĩ cách kiếm tiền cho quân đội của Hạ Bính chi tiêu, còn phải liên tục cung cấp trang bị cho hắn..."

"Tôi tuyệt đối không thể ngờ rằng Hạ Bính lại thật sự dẫn binh đi xâm phạm Hoa Hạ một lần nữa".

"Mà lần này, chúng tôi lại bị các anh đánh bại".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK