Mặt sẹo có mặt ở đây, cho thấy con đường đã bị phong tỏa.
Trước mặt cảnh sát trưởng và tổng chỉ huy quân đội, hoàng đế thế giới ngầm này đứng bảo vệ cho Lôi Tuấn, cũng đủ chứng minh, thân phận của nhân vật lớn có mặt tại đây hôm nay đều không cao hơn thân phận của Lôi Tuấn.
Hôm nay, Lôi Tuấn chính là Thiên Vương của thành Hương Giang.
Anh muốn đối phó ai, người đó đều không chạy thoát được!
Lôi Tuấn chậm rãi đi về phía người nhà họ Tần.
Lúc này người nhà họ Tần, hoảng loạn, kích động, hưng phấn, không biết làm sao…
Ba mẹ con nhà họ Tần đã xác định Lôi Tuấn là đại gia thần bí, cho dù tất cả khó mà chấp nhận, nhưng đã thành sự thực, sự thực không thể thay đổi.
Người nhà họ Tần hoảng loạn là vì bọn họ đã từng làm tổn hại Thương Lam, sỉ nhục Lôi Tuấn vô số lần.
Bọn họ hưng phấn kích động là vì cho đến hiện tại, Lôi Tuấn vẫn là con rể nhà họ Tần.
Chỉ cần anh không tính toán những hiềm khích trước đây, tất cả tiền tài hôm nay đều là của nhà họ Tần.
Anh sẽ không tính toán những hiềm khích trước đây sao?
Mẹ con nhà họ Tần hoảng loạn đến mức không ai nói gì, cứ yên lặng đứng ngây ngốc.
Còn Thương Lam, trên khuôn mặt đủ loại cảm xúc.
Cô đã từng tưởng tượng ra kết quả tương tự như vậy, nhưng đó chỉ là tưởng tượng, cũng không khoa trương như thực tế.
Cô không tin Lôi Tuấn đã chết.
Cô cũng đoán được anh là người có thân phận cao quý.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, một buổi tiệc mừng thọ được Lôi Tuấn biến thành tiệc khoe sự giàu có.
Khoa trương đến mức khiến cô không thể hít thở.
“Bà xã, nhớ anh không?”
Lôi Tuấn cũng không thèm nhìn đến người nhà họ Tần.
“Em…”, Thương Lam hoảng loạn không nói lên lời.
“Nghĩ rằng anh đã chết?”
“Xấu xa, anh chết ở đâu hả?”
Cuối cùng Thương Lam không kiềm chế được, vung nắm đấm dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Lôi Tuấn cười nhàn nhạt.
Anh nắm lấy tay của cô, ổn định vững cơ thể của cô, véo má cô, nói: “Đi thôi bà xã, đi gặp những vị khách đến vì em, không cần hỏi gì hết, em nhìn thấy gì thì đó chính là sự thật”.
“Ừm!”
Thương Lam gật đầu mạnh.
“Con rể”.
“Em rể…”
Dường như mẹ con nhà họ Tần lên tiếng cùng lúc.
“Mọi người đến đông đủ rồi, tiệc mừng thọ có thể bắt đầu rồi”.
Lôi Tuấn ôm eo của Thương Lam, lúc rời đi, anh hờ hững nói.
“Được được được”.