Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù là cảnh sát trưởng của thành phố đứng đầu Hoa Hạ, nhưng sau khi tắt máy, Mộ Dung Chính vẫn run rẩy cả người.

Ông ta biết được hai tin giật gân.

Đầu tiên là biết mối quan hệ giữa nhà họ Tiêu và Thiên Minh Điện ở Tây Vực, đồng thời cũng biết chủ nhân của Thiên Minh Điện chính là cậu ba nhà họ Tiêu.

Thứ hai là sẽ có một nhóm người tới thủ đô.

Những người đó là tinh anh của Thiên Vương Thần Điện ở Nam Vực, tới là vì nhà họ Tiêu.

Ngoài ra, Nam Thiên Vương Cao Cương cũng sắp hành động.

Đương nhiên là Mộ Dung Chính cũng được nghe nói về Thiên Vương Thần Điện rồi.

Điều khiến ông ta cảm thấy căng thẳng là Hình Hạo Cường - người gọi điện cho ông ta cũng có địa vị không thua kém gì Tiêu Hải Phong.

Hình Hạo Cường đã lên tiếng nói rõ, đắc tội với Thiên Vương Thần Điện, dù là Ngọc Hoàng Đại Đế thì cũng phải chết.

"Phù..."

Mộ Dung Chính thở dài một hơi, dựa vào ghế và rút ba điếu thuốc ra.

"Người đâu", ông ta đột nhiên hô lên.

Cấp dưới lập tức đi tới.

"Liên lạc với truyền thông, công bố tất cả những vấn đề liên quan tới nhà họ Tiêu trong khoảng thời gian gần đây ra".

Nói xong câu đó, Mộ Dung Chính cắn răng.

"Cảnh sát Trưởng, nếu làm thế thì chúng ta đắc tội với nhà họ Tiêu hoàn toàn luôn đấy".

"Đúng thế, nhưng so với việc đắc tội người kia, tôi thà đắc tội với nhà họ Tiêu còn hơn".

"Cảnh sát trưởng, ông chắc chứ ạ?"

"Chắc! Lập tức đi lo liệu đi".

"Tuân lệnh!"

...

"Các anh em, đánh vào trong!"

Trời còn chưa có tối hẳn, đội trưởng đội vệ sĩ nhà họ Tiêu là Triệu Phàn đã ra lệnh tấn công.

Ngay tức khắc, năm, sáu trăm cao thủ bốn sao, năm sao lao về phía biệt thự nhà họ Lôi.

Đại đa số người sống ở khu này đều đã được di tản rồi.

Bây giờ ở đây chỉ còn lại một mình nhà họ Lôi, mấy trăm vệ sĩ cũng vô cùng hoảng hốt.

"Trụ vững, tiền lương gấp đôi, xông lên!"

Lôi Long, gia chủ nhà họ Lôi, đích thân ra trận chỉ huy, hô hào cấp dưới chống cự.

Ông ta nhận được tin, Lôi Ngạo Phong đã bắt tay với Thiên Vương Thần Điện, chỉ một tiếng nữa là người của Thiên Vương Thần Điện sẽ tới đây. Nhà họ Lôi chỉ cần trụ được một tiếng là sẽ được cứu.

Đối chọi với nhau trong thành phố như thế này, không đến giây phút cuối cùng, hai bên sẽ không nổ súng.

Thế nhưng, lúc này nhà họ Tiêu đã nổi nóng, cử một đội tiên phong, cầm đao xông vào.

Ngay tức khắc, tiếng đao kiếm leng keng vang lên.

Có người ngã xuống, hoặc là chết thảm thiết.

Cũng may nhà họ Lôi đã đề phòng từ trước rồi, xây một bức tường cao bao quanh biệt thự, nếu không, quân địch đông thế này, bọn họ khó mà ngăn cản được.

Người nhà họ Tiêu tuy có cấp bậc không thấp, nhưng đánh nhau lại không mấy dũng mãnh.

Nhà họ Lôi cũng có khá nhiều thân tín, chỉ một chốc một lát thì hai bên không thể phân thắng thua ngay được.

"Lên lên lên! Ông Tiêu nói, giết được một người nhà họ Lôi là sẽ được thưởng năm trăm ngàn".

Triệu Phàn muốn lập công chuộc tội, coi cuộc chiến này thành điểm đột phá. Thấy đám cấp dưới không hăng cho lắm, hắn bèn lấy tiền ra dụ.

Quả nhiên, đám người đang rất sợ chết kia vừa nghe giết một người sẽ được năm trăm ngàn là lập tức dũng mãnh hẳn lên.

"Giết, đoạt tiền!"

"Theo tôi lên, đừng quay đầu lại".

"Lên, lên, lên..."

Nhà họ Tiêu càng đánh càng hăng, số người còn chiếm ưu thế, người nhà họ Lôi ở ngoài tường liên tục phải lùi lại.

"Các anh em, trụ vững, nhà họ Lôi thắng hay thua đều phụ thuộc vào giờ khắc này. Đánh ra ngoài!"

Lôi Long cầm một thanh đao lớn, hét đến khản cả cổ.

Nhưng lúc này, dù có liều chết thì ông ta cũng không thể lùi lại nửa bước, bởi vì sau lưng là người của cả một gia tộc. Ai cũng như kiến bò trên chảo, nếu không trụ được đến lúc viện binh tới, vậy thì nhà họ Lôi... tiêu đời!

Một bên muốn lập công.

Một bên muốn giữ mạng.

Cuộc chiến càng lúc càng khốc liệt, số lượng thương vong cũng ngày một nhiều.

...

Trong biệt thự nhà họ Lôi.

Từ già đến trẻ, cùng với cả người giúp việc, tất cả đều tập trung lại một chỗ.

"Hết rồi, nhà họ Lôi tận số rồi!"

Giang Tiểu Dao là dễ kích động nhất, cô ta hoảng sợ nói.

"Khốn kiếp, ầm ĩ cái gì hả? Nhà họ Lôi vẫn chưa tận số!"

Lôi Chấn ngồi trên xe lăn, nghe lời nói xui xẻo của Giang Tiểu Dao, ông ta phẫn nộ quát to.

"Anh cả, chúng ta thất thế rồi, mau nghĩ cách chạy đi", Giang Tiểu Dao nhảy cẫng lên.

"Tôi nói này Giang Tiểu Dao, cô đúng là cái thứ chó má! Chồng cô đang chém giết ở bên ngoài, cô thì lại muốn chạy trốn?"

Người lên tiếng là Lôi Ngạo Nghiệp, cho dù anh ta có lông bông đến mấy thì cũng biết chọn thời điểm.

"Tôi khinh..."

Giang Tiểu Dao tức giận mắng: "Tôi gả cho nhà họ Lôi các người đúng là khổ tám đời. Nhà họ Lôi tiêu rồi, làm sao mà đánh thắng nhà họ Tiêu được? Các người không chạy thì cứ chờ chết đi, tôi chạy!"

"Cô dám!", Lôi Chấn quát.

"Có gì mà không dám? Lão già, chân cẳng tàn phế mà còn lảm nhảm nhiều. Tôi nói cho các người biết, từ giờ trở đi, tôi không còn quan hệ gì với nhà họ Lôi nữa. Muốn chết thì cứ chết đi, đừng làm liên lụy đến tôi".

Dứt lời, Giang Tiểu Dao vội vàng chạy trốn.

Cô ta nghĩ rồi, mình chỉ là đàn bà, lén lút trốn đi từ cửa sau, có lẽ sẽ có cơ hội sống sót đi ra ngoài.

Còn ở lại thì sẽ chết chắc.

"Con đàn bà chết tiệt! Đúng là gia môn bất hạnh!"

Lôi Chấn cũng cảm thấy phe mình sắp thua rồi, ông ta không nhịn được, ngửa mặt lên trời thở dài.

"Bác cả, lúc này hối hận thì cũng muộn rồi".

Lôi Ngạo Nghiệp khịt mũi khinh khỉnh: "Bố cháu hồ đồ, tin con đàn bà đê tiện ấy, bác cũng chẳng khá hơn là bao. Năm đó đuổi em ba đi, bây giờ lại không biết lượng sức, chọc vào nhà họ Tiêu. Bây giờ thì hay rồi, tất cả đều chấm hết".

"Haizz... Hối hận thì cũng muộn rồi", Lôi Chấn hối hận vỗ trán.

"Được rồi, đừng nói nữa".

Vợ của Lôi Ngạo Nghiệp bước tới, vội vã nói: "Ông xã, đến lúc này rồi, đừng nói kháy nữa. Anh mau ra xem thế nào đi, đừng để bố gồng gánh một mình".

"Mấy cái ngón võ mèo cào của anh, ra ngoài cũng là chịu chết thôi".

"Vậy thì phải làm sao đây? Làm sao bây giờ hả chị cả?"

Chị dâu thứ hai hốt hoảng lắc tay chị dâu cả.

"Mọi người đừng hoảng, vẫn chưa đánh vào mà, chị đoán tầm này Ngạo Phong cũng sắp tới rồi? Chẳng phải cái Điện gì đó lợi hại lắm sao? Chúng ta cứ bình tĩnh, vẫn còn hi vọng".

Vào thời điểm mấu chốt nhất, chị dâu cả không chạy trốn.

"Cũng được đấy, coi như chị em hai người cũng còn chút lương tâm", Lôi Ngạo Nghiệp nói.

"Phải rồi ông xã, có cần nhờ em ba giúp không? Cấp dưới của cậu ấy..."

"Dẹp đi".

Lôi Ngạo Nghiệp nói với vẻ khinh khỉnh: "Em ba bị đuổi khỏi nhà hai lần, nhà họ Lôi còn đăng tin đoạn tuyệt quan hệ, lúc này lại muốn nhờ người ta giúp? Hừ, nghiệp ai người nấy trả, nhà họ Lôi cũng là đáng đời thôi".

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"

Lôi Chấn đầm đìa nước mắt, chuyện tới nước này, ông ta thật sự rất hận bản thân mình.

Nếu không vì Giang Tiểu Dao, Lôi Long cũng chẳng vội vã về nước.

Xem ra đến cuối cùng, nhà họ Lôi sẽ sụp đổ vì ả đàn bà bội bạc ấy.

"Không hay rồi!"

Quản gia lăn lê bò toài chạy tới, hô to: "Gia chủ nói là không trụ được nữa, bảo mọi người tới cửa sau xem có khả năng xông ra được không".

"Hu hu..."

"A a a..."

Quản gia vừa nói hết câu, tiếng khóc vang lên khắp căn phòng.

Lôi Chấn đảo mắt một lượt, suýt thì ngất xỉu.

Hai chị dâu ôm nhau khóc thảm thiết.

Cậu hai Lôi Ngạo Nghiệp thì toét miệng cười thảm: "Thôi, tiêu rồi!"

Pằng...

Pằng pằng pằng...

Bịch bịch, bịch bịch...

Bên ngoài đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng súng, tiếng khóc trong phòng im bặt lại.

"Báo..."

Một vệ sĩ nhanh chóng lao vào.

"Tình hình thế nào rồi?", Lôi Ngạo Nghiệp xông tới.

"Tới rồi... Tới rồi...", vệ sĩ cuống quá, không nói thành lời.

"Ai tới? Cái đệch, nói mau lên!", Lôi Ngạo Nghiệp điên cuồng hét lên.

"Cậu cả trở về, viện binh đến rồi!"

Đoàng!

Sau một giây tĩnh lặng, tất cả mọi người hò reo inh ỏi.

Tiếng súng bên ngoài vang như thế, hiển nhiên là viện binh rất mạnh.

"Nổ súng rồi à?"

Lôi Ngạo Nghiệp lẩm bẩm: "Anh cả điên rồi hay sao mà lại nổ súng?"

Bịch bịch bịch...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK