Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hai chị em khóc lóc van xin.  

 

“Đừng đánh ông ngoại, van xin các người, các người đánh tôi đi, tôi không sợ đau”.  

 

Tiểu Niệm mới sáu tuổi liều mạng giãy khỏi tay mẹ, cô bé muốn che chở cho ông ngoại.  

 

Bé gái từng trải qua sóng gió đương nhiên có điểm khác biệt.  

 

Trong lòng Tiểu Niệm, có thể làm tổn thương cô bé, nhưng không được làm hại đến người thân của cô bé.  

 

…  

 

Lúc này, Lôi Tuấn vừa từ trên núi xuống.  

 

Sau khi quay về cái thôn này, đột nhiên anh có thói quen ngẩn người ngắm nhìn chiến trường năm đó.   

 

Chẳng mấy chốc Lôi Tuấn đã nhận được tin.  

 

Anh bước đi như bay…  

 

Tiểu Niệm la hét khiến Triệu Đại Thắng cảm thấy rất phiền.  

 

Một tên đàn em của hắn ta vừa định duỗi tay ra thì…  

 

“Rầm!”  

 

Cửa phòng bật mở, người vừa xô cửa vọt thẳng vào trong, trực tiếp xông vào đám người.  

 

Phút chốc, rất nhiều tên đàn em của Triệu Đại thắng bị đụng ngã, ngay cả xe lăn của hắn ta cũng ngã chổng vó.  

 

Lôi Tuấn dùng một tay bế Tiểu Niệm.  

 

Ánh mắt anh trở nên cực kỳ sắc bén.  

 

Thoáng chốc, một luồng khí lạnh như băng bao phủ căn phòng.  

 

Mọi người không nhịn được rùng mình một cái.  

 

“Muốn chết?”  

 

Lôi Tuấn quát lên một tiếng, một tay ôm Tiểu Niệm, tay kia vung lên.  

 

Bàn tay anh tựa như lưỡi dao sắc bén chém thẳng xuống người đám du côn, tốc độ nhanh như chớp.  

 

Nhất thời, tiếng rên la liên tục vang lên, tiếng sau còn chói tai hơn tiếng trước.  

 

Chẳng mấy chốc, tất cả đàn em của Triệu Đại Thắng đã bị đánh ngã, trong đó có mấy tên bị cắt mất lỗ tai, vài tên bị trật khớp vai, mũi cũng bị đánh lệch, miệng đầy máu…  

 

Còn Triệu Đại Thắng thì bị Lôi Tuấn giẫm dưới chân.  

 

Hứa Hán Văn được vợ và con gái đỡ lên, ông ta chỉ bị thương ngoài da, thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại.  

 

“Tuấn, giết hắn, tôi đền mạng!”, đột nhiên Hứa Hán Văn la to.  

 

Những lời này khiến người nhà họ Hứa sợ ngây người.  

 

Đây có lẽ là câu nói có khí phách nhất của Hứa Hán Văn kể từ lúc ông ta chào đời cho đến nay.  

 

“Lôi Tuấn, mày dám đánh tao hả? Mày muốn chết đúng không?”  

 

Đã tàn phế rồi mà Triệu Đại Thắng vẫn quen thói hung hăng, hắn ta lớn tiếng kêu gào.  

 

Chân Lôi Tuấn càng giẫm mạnh hơn.  



Lỗ tai Triệu Đại Thắng áp sát đất bị giẫm nát. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK