Chương 24
“Câm miệng hết cho ông!”
Đột nhiên Lôi Tuấn đứng dậy, quát to: “Các người nói tôi thế nào cũng được, nhưng từ giờ trở đi, ai dám nói vợ tôi, đừng trách tôi không khách sáo!”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lôi Tuấn bằng ánh mắt khó hiểu!
Hơn hai năm rồi, từ khi bước vào nhà họ Tần, anh Lôi Tuấn chưa từng tức giận.
Chẳng lẽ hôm nay tên này điên rồi?
Thương Lam ngơ ngác nhìn Lôi Tuấn, kỳ quái, anh ấy nổi giận trông cũng ra dáng đàn ông đấy chứ!
Nếu anh ấy là một người đàn ông có bản lĩnh thực sự thì tốt biết mấy. Tuy bọn họ không có tình cảm, nhưng nếu Lôi Tuấn có chí cầu tiến thì người chồng như anh cũng là một lựa chọn không tồi.
“Láo xược!”
Trương Quế Trân vỗ bàn hét lên: “Ở trước mặt tôi mà cậu dám xưng ông à?”
“Đúng là khó tin mà!”
Tôn Hạo nói: “Không biết lớn nhỏ, hệt như một thằng điên không hiểu chuyện!”
“Hai người cũng thôi đi, nói hắn thì được, nói Thương Lam làm gì!”
Cho đến bây giờ, Trần Uy vẫn luôn thèm muốn Thương Lam, hắn ta nhịn không được nói tốt thay cô.
“Anh Uy, anh nói gì đó hả?”
Tần Mỹ Ngọc chồm qua nắm lấy tay Trần Uy, dường như sợ hắn ta chạy, rồi nói: “Đồ khốn, anh ở với em mà còn nhớ nhung em gái em hả?”
“Việc này…”
Trần Uy vội vàng giải thích: “Sao lại như vậy chứ, anh chỉ cảm thấy cô ấy đáng thương mà thôi!”
“Cần anh đáng thương à? Cút!”
Lôi Tuấn lại lần nữa lên tiếng: “Tất cả nghe rõ cho tôi, sở dĩ tôi ở lại nhà họ Tần là vì di nguyện của bố tôi, sau này các người nói chuyện nhớ suy nghĩ cho kỹ, đừng có không biết xấu hổ như hôm nay!”
“Phản, phản rồi, cút ra ngoài cho tôi!”, Trương Quế Trân quát lớn.
“Bà xã, chúng ta đi!”
Lôi Tuấn kéo tay Thương Lam, xoay người rời đi, để lại một bàn người vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì… “Anh điên rồi à?”
Bên ngoài biệt thự, Thương Lam hất tay Lôi Tuấn ra, bất mãn nói.
“Bọn họ quá đáng quá mà, anh thấy em bị người ta khinh bỉ thì làm sao nhịn nổi”, Lôi Tuấn thờ ơ nói.
“Nếu thật thương tôi, vì sao anh không đi làm?”, Thương Lam tức không có chỗ phát.
“Bà xã à, em đợi anh thêm một tháng nữa!”
“Sao hả? Một tháng sau anh sẽ phát tài à?”
“Còn một tháng nữa là hết ba năm!”
“Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?”
Thương Lam càng ngày càng có cảm giác không hiểu được người đàn ông này.
“Tin tưởng anh, chồng của em rất rất giỏi!”
Lôi Tuấn cười hí hửng, một lần nữa nắm lấy tay Thương Lam.
“Tôi có điên mới tin anh!”
Đối với người đàn ông thần bí này, Thương Lam cảm thấy vô cùng thất vọng.
“Bà xã, em định đi đâu vậy?”
“Tôi muốn đi bàn hợp đồng, anh lái xe đưa tôi đi!”
“Hợp đồng gì?”
“Nhà họ Tần đang bàn việc hợp tác với nhà họ Kim, nếu như tôi không… ký được hợp đồng này, nhà họ Tần sẽ cắt giảm chi tiêu của tôi, đến lúc đó tôi lấy gì nuôi anh?”
Thương Lam tức giận ngồi vào một chiếc Audi.
“Không đi không được à?”
Lôi Tuấn ngồi ở vị trí tài xế lên tiếng hỏi.
“Không đi anh nuôi tôi à?”
“Đợi anh một tháng, anh nuôi em cả đời!”
“Lái xe đi!”
Thương Lam vô thức đánh Lôi Tuấn một cái.