Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Điên rồi, điên rồi, phản, phản..."

Rạng sáng, gia chủ nhà họ Tiêu Tiêu Hoành Vũ điên cuồng đập phá chửi rủa.

"Rốt cuộc là kẻ nào? Thành Trung Thành canh chừng nghiêm ngặt như thế, có thể nói là vô vàn cao thủ, chỉ bốn người mà đã làm đám vệ sĩ rối tung hết cả lên. Làm ăn kiểu gì thế hả?"

Tiêu Hoành Vũ nổi cơn thịnh nộ, đập đồ gạt tàn thuốc về phía đội trưởng đội vệ sĩ.

Đội trưởng tên là Triệu Phàn, dù đã chảy máu đầu rồi nhưng cũng chẳng dám ho he gì. Chính hắn cũng ấm ức lắm chứ.

"Ông chủ, bốn người kia thật sự rất lợi hại", Triệu Phàn nói nhỏ.

"Lợi hại? Lợi hại đến đâu cho cam?"

Tiêu Hoành Vũ xông tới, vung ra hai cái bạt tai, khiến Triệu Phàn chảy máu mũi.

"Ông chủ tha mạng!"

Triệu Phàn quỳ bịch xuống đất, lớn tiếng cầu xin: "Bốn người phụ nữ đó cứ như u hồn vậy, lúc bọn tôi phát hiện ra thì cậu chủ đã bị đánh rồi. Bọn họ tới không phải để giết người, mà là để đối phó cậu chủ, bọn tôi thực sự không phải đối thủ của họ. Xin ông minh xét!"

"Lũ ăn hại..."

Tiêu Hoành Vũ đá bay Triệu Phàn đang quỳ trên mặt đất đi.

Triệu Phàn đụng vào tường rồi trượt xuống, sau đó lại cố gắng bò về.

"Bốn người phụ nữ?"

Tiêu Hoành Vũ tức điên lên, hỏi lại lần nữa: "Bốn người phụ nữ mà dễ dàng qua mặt vệ sĩ nhà họ Tiêu? Triệu Phàn, tôi cho cậu biết, nếu cậu chủ có mệnh hệ nào, tôi sẽ bắt cậu đều mạng! Đi chấn chỉnh lại đi".

"Vâng vâng vâng!"

Triệu Phàn không dám nói nhiều, đứng lên chạy đi.

"Bố đừng nóng".

Tiêu Hải Phong lạnh lùng ngồi trên sô pha, không ngừng rít thuốc.

"Chẳng lẽ lại là Lôi Tuấn?"

Tiêu Hoành Vũ ngồi xuống một bên, đập mạnh gậy xuống sàn nhà.

"Tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng đúng là bên cạnh Lôi Tuấn có bốn người phụ nữ. Chẳng qua, con nghĩ mãi vẫn không hiểu, Lôi Tuấn có bản lĩnh lớn như thế thật sao? Nhà họ Tiêu có hàng ngàn vệ sĩ, rốt cuộc bốn người phụ nữ ấy mạnh đến cỡ nào mà thích tới thì tới, thích đi thì đi như vậy?"

Tiêu Hải Phong hết sức ngạc nhiên về chuyện tối ngày hôm qua.

Lúc hắn ta dẫn quân chạy tới thì em trai Tiêu Bằng Khôn của hắn ta đã thoi thóp rồi.

Bây giờ Tiêu Bằng Khôn thảm lắm, cho dù sống được thì cũng thành một kẻ tàn phế.

Tối hôm qua, sát thủ không lấy mạng hắn, nhưng lại đánh hắn tàn phế...

"Hải Phong, ý của lão già bên phủ tổng thống thế nào?"

Tiêu Hoành Vũ hít sâu mấy hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại.

"Ý của phủ tổng thống rất rõ ràng, hiện giờ ngoại vực rất loạn, nhà họ Tiêu chúng ta có thể đối phó nhà họ Lôi, nhưng không được dùng đến binh lực của sở tác chiến. Dù sao nơi này cũng là thủ đô, dùng tới binh lực sẽ gây ảnh hưởng rất lớn".

"Chẳng phải binh lực đều nằm trong tay con sao?", Tiêu Hoành Vũ hỏi.

"Nói thì là thế, nhưng con cũng không thể làm loạn được. Dù sao, con cũng chỉ là trưởng quan thứ năm, tuy có binh quyền, nhưng không đủ để tự ý quyết định. Huống chi..."

Nói đến đây, Tiêu Hải Phong hơi giật mình.

"Sao hả?", Tiêu Hoành Vũ hỏi.

"Nếu con mà làm trái ý đám lão già ấy thì khác nào chống lại Hoa Hạ..."

"Hơ..."

Nghe những lời ấy, Tiêu Hoành Vũ cũng ngây ngẩn cả người.

Đúng thế.

Nhà họ Tiêu từng sở hữu Thiên Minh Điện, còn có sự trợ giúp của cô Hạ, cũng từng có suy nghĩ ấy.

Nhưng hiện giờ, Thiên Minh Điện đã bị tiêu diệt, cô Hạ cũng rút rồi.

Chỉ với thân phận của Tiêu Hải Phong, hắn ta có dám trái lệnh không?

Đáp án chắc chắn là không.

Phủ tổng thống Hoa Hạ quản lý toàn bộ quân đội Hoa Hạ.

Chức trưởng quan số một quá cao, dù là Tiêu Hải Phong thì cũng không với tới được.

Trưởng quan thứ hai, thứ ba đã tại chức nhiều năm, tuy tuổi đã cao, nhưng học trò trải dài khắp nơi. Trong cả Hoa Hạ, có vô số tướng lĩnh sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh của bọn họ.

Trưởng quan thứ tư, thứ năm tuy còn khá trẻ, mối quan hệ với Tiêu Hải Phong cũng khá tốt, nhưng bọn họ sẽ không phản đối hai lão già kia chỉ vì nhà họ Tiêu.

Bởi vậy, Tiêu Hải Phong thật sự không thể dùng đến quân của sở tác chiến được.

Trừ khi nhà họ Tiêu điên rồi, quyết liều một phen...

Nhưng hiển nhiên, bây giờ nhà họ Tiêu không có thực lực ấy, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.

"Không được, bố không nuốt trôi được cục tức này”.

Tiêu Hoành Vũ gõ gậy bình bịch xuống nền nhà, ông ta chưa bao giờ phải hứng chịu cơn tức như thế này.

Con mình bị hành hung liên tục, ấy vậy mà lại không làm gì được đối phương.

Làm sao nhà họ Tiêu có thể nhịn được?

"Cảnh sát trưởng nói thế nào?", Tiêu Hoành Vũ lại hỏi.

"Bố, chuyện này lạ lắm, gần đây con cáo già ấy rúc ở một chỗ không chịu ra ngoài, là cảnh sát trưởng mà còn kè kè vệ sĩ bên cạnh. Nhưng mà ý của ông ta thì rõ ràng lắm rồi, chúng ta có thể đánh, nhưng không được dùng lực lượng của ông ta. Ông ta không giúp nhà họ Lôi, cũng không giúp nhà họ Tiêu".

Nói xong câu ấy, Tiêu Hải Phong nhíu mày lại.

"Mẹ kiếp, đồ vô ơn bạc nghĩa! Những năm qua ông ta kiếm chác được vô số lợi ích từ nhà họ Tiêu, mãi mới được một lần dùng đến ông ta, ông ta lại chối đây đẩy như thế. Đợi đến khi chuyện này xong xuôi, bố nhất định phải thay người".

Là bá chủ ở thủ đô, Tiêu Hoành Vũ không hiểu những người đó đang sợ điều gì nữa.

"Phải rồi bố, có tin tức từ thành Thiên Hoa", Tiêu Hải Phong nói.

"Tin gì?", Tiêu Hoành Vũ lập tức xốc lại tinh thần.

"Hiện giờ Thiên Hoa đang bị một thế lực được gọi là tập đoàn Kim Hoa khống chế. Có người nói kẻ tên là Kim Tuấn vô cùng phô trương. Nhưng mà người ở thành Thiên Hoa rất lạ, trả giá cao cũng không chịu để lộ tin tức, con muốn gài người vào mà khó như lên trời vậy".

"Chỉ là một cái tập đoàn Kim Hoa mà còn đòi làm phản à?", Tiêu Hoành Vũ khinh thường nói.

"Thế mới lạ chứ. Con đang nghĩ, liệu cái tên Kim Tuấn đó... có phải là Lôi Tuấn không?"

"Hử?"

Tiêu Hoành Vũ sửng sốt, ngẫm nghĩ rồi nói: "Có thể lắm. Tiếp tục cử người đi thăm dò, tốn bao nhiêu tiền cũng được. Bố nhất định phải biết lai lịch của Lôi Tuấn".

"Vâng. Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào đây?"

"Đánh, nhất định phải đánh!"

Tiêu Hoành Vũ đứng bật dậy, đi tới chỗ cửa sổ đằng trước, nhìn vô số tòa cao ốc bên ngoài, lạnh lùng nói: "Con không điều được quân thì bố cũng phải đánh. Đánh nhà họ Lôi trước, rồi đến lượt tên Lôi Tuấn ấy, tóm lại là không bỏ qua bất cứ một kẻ nào. Bố muốn tất cả mọi người ở thủ đô biết rằng, Tiêu Hoành Vũ này vĩnh viễn luôn là bá chủ!"

"Vâng, để con đi sắp xếp", Tiêu Hải Phong đứng lên nói.

"Nhà họ Tiêu có bao nhiêu cao thủ?”, Tiêu Hoành Vũ xoay người hỏi.

"Bốn sao có ba ngàn, năm sao có hai ngàn, sáu sao có một ngàn, cộng thêm vệ sĩ bình thường nữa, không dưới mười ngàn người".

Lúc nói ra câu này, Tiêu Hải Phong lộ rõ vẻ tự tin.

Mặc dù hắn ta không thể dùng đến quân tinh nhuệ của sở tác chiến, nhưng bao năm qua, hắn ta đã biến rất nhiều binh lính tướng lĩnh thành quân của nhà họ Tiêu, thành người nhà họ Tiêu rồi. Mười ngàn cao thủ này không thua kém gì quân tinh nhuệ, thậm chí còn giỏi hơn một bậc.

"Tốt! Đánh cho bố, đánh hăng vào!"

"Tuân lệnh!"

...

"Tôi là Mộ Dung Chính, ai vậy?"

Trong lúc nhà họ Tiêu đang khẩn cấp triệu tập người, cảnh sát trưởng Mộ Dung Chính nhận được một cuộc điện thoại từ dãy số lạ.

Gần như rất ít người biết số điện thoại này của ông ta.

Vậy nên lúc bắt máy, Mộ Dung Chính hơi căng thẳng.

"Ông em Mộ Dung, tôi là Hình Hạo Cường", một giọng nam hùng hậu vang lên.

"Trưởng quan Hình, ông, ông... Chẳng phải ông được bổ nhiệm làm tướng quân hộ quốc ở Nam Vực rồi sao?"

Nhận được điện thoại của chiến hữu cũ, Mộ Dung Chính vô cùng kinh ngạc.

"Không sai, tôi đang gọi cho ông từ văn phòng của sở tác chiến Nam Vực đây".

Tướng quân Hình Hạo Cường thuộc phủ hộ quốc Nam Vực Hoa Hạ cười giải thích.

"Ông có gì sai bảo?"

Mặc dù là chiến hữu, nhưng đối mặt với tướng lĩnh cấp cao này, Mộ Dung Chính vẫn rất cung kính.

"Tôi có chuyện cần nói với ông".

Hình Hạo Cường dừng lại giây lát rồi cười nói: "Tôi có mấy người bạn muốn tới thủ đô làm việc, bên sở tác chiến ông không phải lo, chỉ cần nhớ rằng những người bạn ấy của tôi có làm gì thì ông cũng đừng quản".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK