Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Năm người đàn ông mặc đồ đen vọt vào nhanh như chớp.  

 

Năm người này đưa lưng về phía người nhà Hứa Phương Hoa, đối mặt với những người khác.  

 

Tay của Triệu Đại Thắng cứng đờ giữa không trung.  

 

Hứa Nhã Y liền ôm Tiểu Niệm thoát khỏi bàn tay ma quỷ đó…  

 

“Các người là ai”, Triệu Đại Thắng vô thức hỏi.  

 

“Không được nhúc nhích, ai ở đâu ở yên đó”, một gã mặc đồ đen lạnh lùng nói.  

 

“Ây da, muốn kiếm chuyện hả?”  

 

Triệu Đại Thắng vung tay lên, mấy tên thuộc hạ của hắn liền xong tới.  

 

Binh!  

 

Người mặc đồ đen dẫn đầu vươn tay ta, lập tức tên thuộc hạ đứng gần nhất bị đánh văng ra ngoài.  

 

“Tôi nói rồi, không nhúc nhích, đứng yên đó”.  

 

Người áo đen xoay tay lại, mặt mày không chút cảm xúc.  

 

 

 

Đã là ngày thứ năm sau trận sạt lở.  

 

Lôi Tuấn mở mắt tỉnh lại một lần nữa, đập vào mắt vẫn là bóng tối vô tận.  

 

Trong tay anh, chỉ còn nửa viên than đá.  

 

Trong hai ngày này, anh chỉ dám gặm non nửa viên, nhất định không từ bỏ hy vọng sống, nhưng anh bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, thời gian ngủ bao lâu cũng không hay biết, chỉ biết là khi tỉnh lại sẽ có mấy bóng người lờ mờ trước mắt.  

 

Có Hứa Phương Hoa, có Tiểu Niệm.  

 

Có Thương Lam, có Hồ Mị Nhi.  

 

Còn có cả tam đại Thiên Vương còn lại, hay những anh em còn sống cũng như đã chết…  

 

Lôi Tuấn lúc này ngay cả thở cũng không dám cố sức.  

 

Vì anh phải tiết kiệm thể lực.  

 

Mỗi khi anh cảm thấy hơi lại sức một chút, anh sẽ cố gắng nhúc nhích thân thể.  

 

Lúc này, giữa ngực anh và tảng đá khổng lồ kia đã xuất hiện một khe hở nhỏ.  

 

Cũng có thể là do anh đã gầy đi.  

 

…  

 

Ngày hôm đó, năm tên mặc đồ đen xuất hiện tại nhà Hứa Phương Hoa  

 

Sau đó, lại xuất hiện kẻ thứ sáu.  

 

Kẻ này nhân dạng bình thường, nhưng biểu cảm rất kỳ dị, nụ cười của hắn khiến cho người ta sợ hãi!  

 

Lúc kẻ thứ sáu kia ra lệnh…  

 

Cái chân kia của Triệu Đại Thắng cũng bị chặt đứt rồi.  

 

Mỗi thuộc hạ của hắn đều bị mất một ngón tay.  

 

Cuối cùng, cả đám người kêu gào thảm thiết bị ném ra đường như ném rác.  

 

Người thứ sau kia, tự xưng mình họ Âu Dương, chưa rõ thân phận, chỉ nói là muốn ở lại chỗ này vài hôm.  

 

Sau đó, năm người mặt liệt như nhau trấn ngay cửa, hầu như không nhúc nhích.  

 

Kẻ mang họ Âu Dương kia thì cố thủ trong phòng khách.  

 

Sáu tên mặc áo đen, ngoài ăn uống vệ sinh, còn lại đều ngồi im như tượng.  



Người nhà ông cả Hứa và ông hai Hứa đều bị đuổi đi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK