Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thủ đô, thành Trung Thành.

Đương nhiên đây không phải là một tòa thành, mà là một khu biệt thự mà người bình thường không thể vào được.

Không chỉ có nhà họ Tiêu mà rất nhiều quan chức và các đại gia lớn nhỏ cũng ở đây.

Nơi này được canh chừng nghiêm ngặt, những người đứng gác toàn là lính tinh nhuệ, cứ một đoạn lại có một trạm gác, vô cùng kín kẽ.

Chính giữa có một tòa lâu đài sáu tầng, đó chính là biệt thự của nhà họ Tiêu.

Từ trong ra ngoài, đến cả bảo vệ kém cỏi nhất cũng là năm sao.

Cả chủ nhân và người giúp việc cộng lại phải đến mấy trăm người.

Nhà họ Tiêu không hổ là gia tộc số một thủ đô, có tiền có thế, có thể nói là không ai sánh bằng.

Gia chủ Tiêu Hoành Vũ đang chống gậy trong một căn phòng lớn.

Ông ta rất khỏe mạnh, ánh mắt sắc bén, cho dù đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng vẫn rất oai vệ.

"Lôi Tuấn? Thằng nhóc bị nhà họ Lôi đuổi đi năm đó?"

Đến giờ Tiêu Hoành Vũ vẫn cảm thấy chuyện xảy ra tối hôm qua thật là kỳ lạ.

"Đúng thế ông chủ, chính là hắn", quản gia đứng bên cạnh cung kính nói.

"Thật sự là không thể tin được, thằng nhóc đó còn sống đã là kỳ tích rồi, đã thế còn có tiền có cấp dưới. Nhưng hắn ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đánh cậu chủ của nhà họ Tiêu chúng ta?"

Hai mắt Tiêu Hoành Vũ như đang bốc hỏa.

Mặc dù ông ta là thương nhân, nhưng cũng đã sáu sao, giết người không chớp mắt.

"Bố, bố đừng kích động".

Tiêu Hải Phong - trưởng quan thứ năm của Phủ tổng thống Hoa Hạ, ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh và nói.

"Đã điều tra ra chưa?", Tiêu Hoành Vũ lạnh lùng hỏi.

"Lạ thật, thông tin về Lôi Tuấn rất ít, với năng lực của con mà chỉ tra được là hắn từ thành Thiên Hoa tới. Nhưng trước mắt thành Thiên Hoa đã đổi sang họ Kim rồi, có vẻ như không liên quan gì nhiều đến hắn".

"Vậy thì tra tiếp đi, nhất định phải tra ra manh mối".

"Vâng, con vẫn đang tra đây. Thế chuyện em trai con bị đánh thì sao?"

"Ừm..."

Tiêu Hoành Vũ dừng lại giây lát rồi mới lẩm bẩm: "Thiên Minh Điện của thằng ba ở Tây Vực bị người của Thiên Vương Thần Điện đánh sập, chuyện ấy còn chưa xử lý xong thì thằng hai lại bị đánh, liệu hai chuyện này có liên quan gì tới nhau không?"

"Không thể có chuyện đó được!"

Tiêu Hải Phong khẳng định: "Thiên Minh Điện là do Thiên Vương Thần Điện tiêu diệt, chủ yếu là vì thằng ba không biết lượng sức, cố tình bắt Thiên Vương, nếu không thì cũng chẳng khiến Điện Chủ nhà người ta lộ mặt".

"Thiên Vương Thần Điện mạnh như thế thật sao?", Tiêu Hoành Vũ kinh ngạc hỏi.

"Bố ở thủ đô nên không biết đấy thôi. Bây giờ, đừng nói là Hoa Hạ, cả thế giới này cũng không có ai muốn chọc tới tổ chức lính đánh thuê đó ấy chứ. Cô Hạ cũng gửi tin tới, bảo chúng ta tạm thời đừng điều tra về Thiên Vương Thần Điện, tránh rước họa vào thân".

"Cô Hạ có đáng tin không?", Tiêu Hoành Vũ lạnh lùng hỏi.

"Lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Nếu không có cô Hạ, e là chúng ta sẽ không hoàn thành nghiệp lớn dễ như thế được".

"Haizz..."

Tiêu Hoành Vũ châm một điếu xì gà, rít vài hơi rồi nói: "Với thân phận của con hiện giờ mà còn không dám chọc vào Thiên Vương Thần Điện à? Mẹ kiếp, thế là thằng ba Tiêu Lăng Thiên chết oan rồi sao?"

"Bố, tuy rằng con có địa vị cao, nhưng binh lực có hạn. Hiện giờ ngoại vực Hoa Hạ rất loạn, quân hộ quốc không thể tách ra được, con không có đủ binh lực để đối phó với Thiên Vương Thần Điện".

"Được rồi".

Tiêu Hoành Vũ hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu thế thì tạm gác chuyện của Thiên Vương Thần Điện lại đi. Nhưng A Khôn bị đánh, nhà họ Lôi nhất định phải trả giá đắt. Đã bắt tên đó chưa?"

"Lôi Tuấn không ra tay đánh, không thể bắt hắn được".

"Đánh rắm!"

Tiêu Hoành Vũ đứng bật dậy, quát to: "Ai cũng biết chính cấp dưới của Lôi Tuấn đã đánh người, không một kẻ nào trong số chúng có thể thoát được vụ này. Bố muốn giết chúng!"

"Bố, ý của bên cảnh sát là không có nhân chứng".

"Trong quán bar ấy đông người như thế mà con lại nói là không có nhân chứng?"

"Không ai dám đứng ra làm chứng".

Tiêu Hải Phong tức nổ phổi: "Con cảm thấy gần đây tên cảnh sát trưởng không bình thường chút nào, toàn cố tình tránh mặt con. Nhưng bố yên tâm, con sẽ không để bất cứ một kẻ nào trong nhà họ Lôi được sống".

"Bố sẽ lập tức phá hỏng mọi mối làm ăn của nhà họ Lôi, con cử binh đi bao vây cho bố".

"Vâng, còn một chuyện nữa..."

Tiêu Hải Phong cười một cách quái gở: "Nhà họ Lôi sợ bị liên lụy, tuyên bố đoạn tuyệt với Lôi Tuấn. Chúng ta đánh Lôi Tuấn trước, hay là đánh nhà họ Lôi trước?"

"Ha ha ha ha..."

Tiêu Hoành Vũ cười như điên, nói: "Lôi Long về nước là để chống lại bố, bây giờ biết sợ thì cũng muộn rồi. Đánh sập nhà họ Lôi trước, còn tên Lôi Tuấn đó thì cứ từ từ chơi với hắn".

"Vâng".

Tiêu Hải Phong đứng dậy rời đi.

"Thiên Vương Thần Điện..."

Tiêu Hoành Vũ chống gậy đi tới mép giường, nhìn tòa lâu đài thuộc về nhà họ Tiêu.

...

"Anh Tuấn, bọn tôi về rồi".

Mặt sẹo và bốn cô gái Niên Hoa hấp tấp lên tầng.

Lúc này, Lôi Tuấn vẫn đang nằm lỳ trên giường.

"Chẳng phải các cô cậu bị bắt rồi sao? Được thả nhanh thế?", Lôi Tuấn cười hỏi.

"Đánh nhau là chuyện của hai bên, đòi tiền thôi mà, ha ha ha...", mặt sẹo cười ầm lên.

Ngay tối hôm ấy, mặt sẹo và bốn cô gái Niên Hoa đã bị cảnh sát bắt đi.

Nhưng thư ký Tiểu Vy được cử từ thành Thiên Hoa tới hoàn toàn không phải người bình thường.

Đương nhiên, cách giải quyết đơn giản nhất chính là tiền.

Mà Lôi Tuấn thì chẳng bao giờ thiếu tiền.

"Anh Lôi, chuyện nên làm thì đã làm cả rồi, trừ khi nhà họ Tiêu làm xằng làm bậy, nếu không tất cả đều sẽ yên ổn".

Tiểu Vy xinh đẹp gợi cảm đi giày cao gót lên tầng.

Lôi Tuấn nằm trên giường, nở nụ cười lúng túng.

Nhìn thấy Lôi Tuấn, Tiểu Vy bày ra vẻ mặt say mê, cứ nhìn chòng chọc vào chăn...

"Ha ha ha... Tiểu Vy, cô làm tốt lắm", Lôi Tuấn khen ngợi.

"Cảm ơn anh Lôi đã cho tôi cơ hội này".

Đối với Tiểu Vy, được điều tới làm việc bên cạnh Lôi Tuấn là một niềm vinh dự lớn lao.

"Phải rồi anh Tuấn, bây giờ anh nổi tiếng lắm đấy, vô số cô gái ở thủ đô chết mê chết mệt với anh, còn đám nhóc ở vùng xám thì coi anh thành thần tượng".

Nghĩ lại chuyện tối ngày hôm qua, mặt sẹo lại cảm thấy phê.

Tiếc là tạm thời vẫn chưa thể giết tên Tiêu Bằng Khôn đó được.

"Mặt sẹo, có hai chuyện cậu phải làm. Một là bỏ tiền ra để moi móc tất cả những chuyện xấu mà nhà họ Tiêu đã làm trong những năm qua ra. Hai là xem Tiêu Bằng Khôn đã chết chưa, nếu chưa chết thì lại đánh một trận nữa".

Dứt lời, Lôi Tuấn vô thức quấn chăn lại, bởi vì anh đang để trần hai cánh tay, cơ bắp đáng chú ý của anh khiến Tiểu Vy chảy cả nước miếng.

"Ha ha ha... Tôi biết rồi, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ", mặt sẹo hưng phấn nói.

"Còn nữa, đi đón em gái tôi về, bây giờ nhà họ Lôi không an toàn".

"Tôi hiểu rồi, tôi đi đây".

Dứt lời, mặt sẹo xoay người rời khỏi đó.

"Các cô cũng đi đi", Lôi Tuấn cười nói.

"Tuân lệnh!"

Bốn cô gái Niên Hoa cũng đi theo ra ngoài.

"Cô... còn chuyện gì hả?", Lôi Tuấn hỏi Tiểu Vy.

"Anh Lôi, tôi..."

Tiểu Vy nuốt nước miếng, đỏ mặt nói: "Lúc tôi tới đây, ông chủ Kim đã dặn tôi là anh có bất cứ một yêu cầu gì thì cũng có thể gọi tôi. Bất cứ một yêu cầu gì..."

"Hơ..."

Lôi Tuấn lập tức hiểu ý cô ta.

Kim Bàn Tử chết tiệt, muốn dạy hư anh đấy à?

Anh mà là người tùy tiện như thế sao?

Nhưng cô Tiểu Vy này thực sự là đẹp từ mặt cho tới body...

"Tạm thời tôi không cần".

Lôi Tuấn cười nói: "Chi bằng đến tối cô đi hỏi cậu Đao xem. Tôi thấy cậu ấy nhìn cô với vẻ say mê lắm, chưa biết chừng cậu ấy cần đấy".

"Được rồi, anh Lôi".

Tiểu Vy rất thất vọng, xoay người rời khỏi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK