Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, làm phiền rồi!”

Lôi Tuấn rất lịch sự, kéo Hứa Phương Hoa đứng lên.

“Thưa anh, mời anh tự ra về”, Tina Ngô nói lần nữa.

“Xin lỗi, bà xã tôi không uống được nữa”.

Lôi Tuấn ôm Hứa Phương Hoa, định quay người bỏ đi.

“Cô Hứa, nếu cô đi, ngày mai không cần đi làm nữa”.

Tina Ngô rất tự tin khoanh tay, tức giận nói.

“Tôi…”

Hứa Phương Hoa không biết phải làm sao.

“Ha ha ha…”

Lôi Tuấn bật cười, lại đặt Hứa Phương Hoa ngồi xuống.

“Giám đốc Ngô phải không?”, Lôi Tuấn hỏi.

“Mời anh gọi tôi là Tina”.

“Được, cô Tina, có thể thấy cô là người xuất sắc tài giỏi, tôi tuyệt đối không phủ nhận năng lực của cô, nhưng cô làm cấp cao, không những phải cứng về nghiệp vụ, mà còn phải thông cảm cho cấp dưới”.

Lôi Tuấn nói xong, cười nhạt nhìn sang Tina Ngô.

“Một người làm việc vặt như anh có tư cách dạy tôi làm việc sao”, Tina Ngô rất khinh thường.

“Không phải tôi đang dạy cô, mà là đang giúp cô”.

Lôi Tuấn vẫn lịch sự cười nói: “Cấp quản lý, không chỉ quản lý nội dung công việc, mà bao gồm cả cuộc sống và sức khỏe của nhân viên, rõ ràng bà xã của tôi không thể uống rượu nữa, huống hồ, phòng tài vụ các cô cũng không có bao nhiêu việc cần giao lưu giao tiếp, cho nên cô cứ muốn cô ấy uống rượu mà sai lầm”.

“Anh này, mời anh câm miệng”.

Cuối cùng Tina Ngô tức giận, nói: “Tôi làm quản lý cấp cao ở nước ngoài nhiều năm, đương nhiên tôi biết phải đối xử với cấp dưới thế nào, vừa nhìn là biết anh không biết quản lý, mời anh rời khỏi bàn của tôi ngay lập tức”.

“Tôi không biết quản tiền, nhưng tôi biết quản người”.

“Shutup……”

Tina Ngô vừa tức giận vừa kích động, lại nói ra một tràng ngoại ngữ.

“Còn nữa, cô là người Hoa Hạ, động một cái là nói tiếng nước ngoài, cô cho rằng cô rất cao sang, trên thực tế là ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, cô Tina, tin tôi đi, tiếng Hoa Hạ mới là tương lai”.

Lôi Tuấn không tức giận, anh chỉ đơn thuần là ngứa mắt thôi.

“Các vị, các vị…”

Bỗng nhiên bóng dáng của chủ tịch tập đoàn Kim Hoa xuất hiện trên sân khấu hội trường.

Hắn cầm micro, vẻ mặt đắc ý nói: “Mời mọi người yên lặng, sau đây, tôi muốn đại diện cho tập đoàn Kim Hoa, và liên minh các doanh nghiệp Thiên Hoa, lập ra một quỹ nghiên cứu phát triển cho nhà họ An”.

Hắn vừa dứt lời, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay.

Kim Bưu ở trên sân khấu vung tay, hội trường lập tức yên tĩnh trở lại.

Tất cả mọi người đều chính thức đứng lên.

Bao gồm bàn của phòng tài vụ, thậm chí Tina Ngô, ngồi thẳng lưng đối mặt với Kim Bưu.

Lôi Tuấn ngồi quay lưng với sân khấu, lại ăn đồ ăn một cách tự nhiên.

Khiến cho cả bàn đều cau mày.

Những người ngồi mấy bàn gần đó cũng phải quay sang nhìn…

Nhưng lúc này không ai dám lên tiếng.

“Thưa các vị, nhà họ An trải qua nỗ lực nhiều năm, cuối cùng đã nghiên cứu ra một kết quả chấn động thế giới, loại thuốc đó sẽ nhanh chóng được sản xuất, trợ giúp nước Đại Độ với danh nghĩa Hoa Hạ, với danh nghĩa tập đoàn Kim Hoa, đây là vinh quang của Hoa Hạ, là vinh quang của thành phố Thiên Hoa, càng là vinh quang của tập đoàn Kim Hoa chúng ta”.

Hắn vừa dứt lời, tiếng vỗ tay liền vang lên.

Chuyện làm lòng người phấn chấn như này khiến mỗi một người đều xúc động sâu sắc.

“Các vị các vị…”

Kim Bưu lại nói: “Tập đoàn Kim Hoa tôi cùng lãnh đạo doanh nghiệp thành phố Thiên Hoa chính thức đạt được thỏa thuận chung với nhà họ An, sẽ bỏ vốn lớn ra lập ra quỹ An Kiệt, đảm bảo và bảo vệ cho việc nghiên cứu của nhà họ An”.

“Liên minh doanh nghiệp thành phố Thiên Hoa, tài trợ một trăm triệu”.

Một tràng vỗ tay…

“Hai gia tộc lớn thành phố Thiên Hoa, tài trợ một trăm triệu”.

Tiếng vỗ tay lại vang lên, cũng càng nhiệt liệt hơn.

“Tập đoàn Kim Hoa tôi là doanh nghiệp đầu rồng của Thiên Hoa, quyết định tài trợ riêng hai trăm triệu”.

Tiếng vỗ tay lần này càng vang dội, hồi lâu không ngớt…

“Sau đây xin mời hai bố con nhà họ An, các đại diện doanh nghiệp lên sân khấu cắt băng thành lập quỹ lần này”.

Kim Bưu nói xong, âm nhạc vang lên.

Cùng với tiếng vỗ tay không ngừng, các đại lão doanh nghiệp và hai bố con nhà họ An bắt đầu lên sân khấu.

Mỗi một người ở hội trường đều rất phấn khởi.

Dù sao thành lập quỹ An Kiệt là tạo phúc cho Hoa Hạ, tuyệt đối là một việc đáng chúc mừng.

“Haiz…”

Tina Ngô ngồi bàn phòng tài vụ lại thở dài.

Cô ta lẩm bẩm nói: “Thật sự không hiểu nổi ông chủ Kim, tiền không dùng trên lưỡi đao, lại muốn lập quỹ? Cho hai bác sĩ hai trăm triệu, đúng là lãng phí nguồn vốn”.

Câu này của cô ta khiến toàn bộ mọi người ngồi bàn tài vụ yên lặng.

Không có ai tán thành, cũng không ai phản đối.

“Tôi cho rằng cô nói không đúng”.

Cuối cùng Lôi Tuấn đặt đũa xuống, nhận lấy khăn ướt của Hứa Phương Hoa rồi lau miệng, cúi đầu nói: “Năng lực của bố con nhà họ An, bao nhiêu tiền cũng không mua được, ủng hộ nghiên cứu của bọn họ, bất luận sau này dùng cho y tế hay là kinh doanh đều là tài phúc rất lớn”.

“Hình như anh rất hiểu? Anh biết hai trăm triệu là thế nào không?”, Tina Ngô khinh thường hỏi.

“Cô biết tập đoàn Kim Hoa có bao nhiêu tiền không?”, Lôi Tuấn hỏi lại.

“Việc này…”, Tina Ngô ngẩn người.

Đúng thế, cô ta là giám đốc tài chính, tài chính có thể tiếp xúc đến cũng chỉ là trong phạm vụ nghiệp vụ thành phố này.

Ngay cả sổ sách mà Hứa Phương Hoa quản lý, cô ta là giám đốc tài vụ cũng không nhúng tay vào được.

“Cô Tina, nếu cô đến nước Đại Độ đi một vòng, tôi tin cô nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ hiện tại, đừng nói hai trăm triệu, tôi cảm thấy cho dù ba trăm triệu năm trăm triệu cũng rất đáng”.

“Nói thì hay lắm, với thân phận của anh, từng thấy ba trăm triệu năm trăm triệu chưa?”

Trên thực tế, Tina Ngô cũng giống như rất nhiều người, vốn nghe không hiểu, cũng không hiểu được lời của Lôi Tuấn.

Trong lúc nóng vội, cuối cùng cô ta tấn công theo bản năng.

“Nếu cô đã nói như vậy, vậy tập đoàn Kim Hoa sẽ tăng đến năm trăm triệu”.

Anh vừa dứt lời, cả bàn kinh hãi!

Chỉ thấy Lôi Tuấn bỏ mũ lưỡi trai xuống, đứng lên quay người hướng lên sân khấu.

Lúc này, trên sân khấu đã chật người đứng, và kéo ra dải băng thành lập màu đỏ.

“Ông chủ Kim…”, Lôi Tuấn cười gọi một tiếng.

Giọng của anh lập tức bao phủ cả âm nhạc và tiếng người ồn ào, khiến cả hội trường yên tĩnh.

Những người trên sân khấu, bao gồm cả Kim Bưu, đều nhìn thấy Lôi Tuấn.

Kim Bưu ngẩn người.

Chuyện gì vậy.

Không phải anh nói không đến sao, sao lại chạy xuống dưới ngồi?

Đúng lúc các đại lão trên sân khấu không biết phải làm sao.

Lôi Tuấn ngẩng cao đầu, nói với giọng nói cả hội trường đều nghe rõ ràng: “Ông chủ Kim, tôi cho rằng bất kỳ lúc nào, y tế cũng là quan trọng nhất, cho nên với quỹ An Kiệt, tập đoàn Kim Hoa chúng ta ít nhất tăng đến năm trăm triệu, thậm chí đến một tỷ cũng được”.

Anh vừa nói câu này ra, toàn hội trường im lặng.

Lát sau, ngoại trừ những người biết Lôi Tuấn, đa số người bắt đầu bàn tán.

“Anh điên rồi hả?’

Tina Ngô hoảng hốt nói: “Anh ngồi xuống ngay, anh muốn hại chết tôi hả?”

Dưới con mắt của tất cả mọi người, Lôi Tuấn ngồi xuống, cúi đầu châm điếu thuốc…

“Xin lỗi ông chủ Kim, anh ta không phải là người của phòng tài vụ”.

Để rửa sạch quan hệ, Tina Ngô lập tức thò cổ lớn tiếng giải thích.

“Đương nhiên anh ta không phải”.

Bỗng nhiên Kim Bưu trên sân khấu nói vào micro: “Các vị các vị… tôi chính thức tuyên bố, tiền quỹ lần đầu của quỹ An Kiệt, tăng đến năm trăm triệu”.

Ầm!

Toàn hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tuy rất nhiều người không hiểu tại sao, nhưng bọn họ đều nhìn sang chỗ phòng tài vụ.

Tina Ngô trừng mở to hai mắt.

Cả bàn quản lý tài vụ đều há hốc miệng nhìn Lôi Tuấn.

“Các vị, xin yên lặng…”

Kim Bưu lại hô lên: “Xin dùng tiếng vỗ tay nồng nhiệt nhất, chào mừng người sáng lập tập đoàn Kim Hoa, người nắm giữ cổ phần tập đoàn Kim Hoa, anh Kim Thiên, đại ca của tôi, lên sân khấu cắt băng thành lập”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK