Lôi Tuấn rời khỏi nhà họ An, sau đó về thẳng nhà.
Hiện tại trong nhà không có ai, vợ con và em vợ vẫn đang ở trên đảo.
Lôi Tuấn quyết định đi nghỉ ngơi một lát, sau đó sẽ lên đảo đón người.
Trước khi nghỉ ngơi, anh gọi điện cho Kim Bưu, dặn dò một vài việc cần thiết…
…
Vào lúc này, ở vùng biên giới Tây Á.
Trong một hẻm núi gần nước Đại Độ, một bức tường lớn bao quanh một trấn nhỏ.
Ở đây, chính là tổng bộ mới của Thiên Minh Điện.
Trong một tòa nhà vừa kiên cố vừa sang trọng, Trang Lăng Thiên đang nổi cơn lôi đình.
“Khốn kiếp khốn kiếp, lũ khốn kiếp…”
Trang Lăng Thiên không ngừng đập phá, la hét chửi bới, giống như một con chó điên.
Quản gia và người giúp việc đều sợ hãi co rúm ngoài cửa, không dám thở mạnh.
“Thiên Vương Thần Điện, đáng chết đáng chết đáng chết…”
Trang Lăng Thiên hung ác nói: “Cắt đứt con đường tài lộc, giết chết hết đám chó điên của tao, còn dám bao vây tập kích tao, Thiên Vương Thần Điện được lắm, tao không cần biết Điện Chủ của chúng mày là ai, đều phải chết, phải chết!”
“Đại ca, điện thoại”.
Một tên hạ sĩ quan vội vàng chạy vào.
“Không tiếp, ai cũng không tiếp”, Trang Lăng Thiên vẫn rống lên.
“Đại ca, là người bên trên”, tên hạ sĩ quan lo lắng nói.
“Mau đưa đây”.
Trang Lăng Thiên lập tức trở nên căng thẳng, hắn ta giật lấy điện thoại, hít sâu vài cái, sau khi bình tĩnh lại mới bắt máy.
“Cô Hạ, tôi là Trang Lăng Thiên”, Trang Lăng Thiên cung kính nói.
“Toàn bộ đám chó điên Tây Á bị tiêu diệt hết rồi?”, một người phụ nữ quyến rũ nhàn nhạt nói.
“Vâng, thành phố Thiên Hoa có cao thủ ngầm”, Trang Lăng Thiên lập tức trả lời.
“Anh bị Thiên Vương Thần Điện chặn đứng rồi?”, người phụ nữ lại hỏi.
“Vâng, đều tại tôi sơ suất”, Trang Lăng Thiên rất căng thẳng.
“Ha ha ha…”
Cô Hạ thần bí, cười quái dị nói: “Tôi đã nhận được tin tức đáng tin cậy, Thiên Vương Thần Điện hiện tại, các Thiên Vương đều đã vượt qua bảy sao, nhưng dù vậy, muốn tiêu diệt toàn bộ đám chó điên, cũng không dễ dàng như vậy phải không? Lẽ nào…thành phố Thiên Hoa, có cao thủ cấp thiên thần ngầm?”
“Thưa cô Hạ, tôi thấy không có khả năng đó”.
“Đúng vậy, vượt qua tám sao mới là thiên thần, cho dù cả thế giới, ai có thể có thiên phú như vậy?”
“Đám chó điên chắc chắn đã bị trúng kế, trên tám sao, tuyệt đối không có khả năng!”
“Tạm không nói đến những điều này”.
Cô Hạ căn dặn nói: “Tôi muốn trong thời gian ngắn anh phải chiếm được toàn bộ vùng biên giới nước Đại Độ, việc này nếu làm tốt, tiền đồ của anh sẽ rộng mở, nhưng nếu làm không tốt, hậu quả như nào anh hẳn đã rõ”.
“Cô Hạ yên tâm, nhất định tôi sẽ làm tốt”, Trang Lăng Thiên lau mồ hôi nói.
“Ha ha ha ha…đợi anh trở thành vua của Tây Vực, ngay cả tôi, cũng là của anh!”
Cô Hạ phát ra một tràng cười quái gở lẳng lơ, rồi cúp điện thoại.
Trên mặt Trang Lăng Thiên hiện lên chút nham hiểm.
“Tập hợp tất cả mọi người, tôi muốn trong một tuần, lấy được tất cả khu vực không liên quan đến Thiên Vương Thần Điện”.
Trang Lăng Thiên lớn tiếng nói với tên hạ sĩ quan.
“Điện chủ, việc này…là muốn khai chiến với nước Đại Độ sao?”, tên hạ sĩ quan lo lắng hỏi.
“Đó là việc của bên trên, không cần hỏi nhiều, lập tức chấp hành mệnh lệnh”.
“Tuân lệnh!”
…
Buổi chiều, Lôi Tuấn lại lên đảo.
Năng lực làm việc của Kim Bưu rất mạnh, vương quốc Hồ Tâm lúc này về cơ bản đã khôi phục.
Lôi Tuấn không vội đến gặp vợ con, mà đi tìm Kim Bưu trước.
“Sự việc điều tra thế nào rồi?”, Lôi Tuấn sau khi ngồi xuống hỏi.
“Về cơ bản đã điều tra rõ rồi”.
Lúc này không có người ngoài, Kim Bưu tùy ý ngồi xuống, báo cáo lại: “Theo tin tức của Tây Thiên Vương, cái gọi là Thiên Minh Điện, nếu giao đấu căn bản không phải là đối thủ của chúng ta, nhưng bọn chúng đã tiến sâu vào cả trong lẫn ngoài nước Đại Độ nếu giao đấu đến cùng, sẽ làm tổn hại đến rất nhiều người vô tội”.
“Cậu nói tiếp đi”, Lôi Tuấn bình tĩnh nói.
“Theo nguồn tin đáng tin cậy, Thiên Minh Điện thực chất là một con rối, nhưng thế lực phía sau Trang Lăng Thiên che giấu quá kĩ, tạm thời không có cách nào điều tra ra là ai? Nhưng rõ ràng, bọn chúng không phải nhằm đến Hoa Hạ, cũng không muốn đụng đến Thiên Vương Thần Điện”.
Kim Bưu nói xong, phản ứng theo bản năng nhìn đến Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn rít hai hơi thuốc, suy nghĩ một chút, nói: “Dù không động đến chúng ta, tôi cũng phải quan tâm đến việc này, nếu bọn chúng lớn mạnh rồi, cho dù không uy hiếp đến Thiên Vương Thần Điện chúng ta, cũng chắc chắn ảnh hưởng đến Hoa Hạ”.
“Đúng vậy, nhất định phải tiêu diệt bọn chúng”.
Kim Bưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh Tuấn, người tôi phái đi Hạ Đô cũng truyền tin về, sự việc về cơ bản đã điều tra rõ ràng, nói ra cũng thật trùng hợp, kẻ đứng sau gian tế, còn có quan hệ với anh”.
“Tìm thấy gian tế rồi?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Đúng vậy, từng là thuộc hạ của Tưởng Hồng Phi, cũng có liên quan đến Thiên Minh Điện, nhưng tên này đã khai rồi, hắn cũng chỉ là một con rối mà thôi, chỉ phụ trách cung cấp địa điểm và thông tin cho đám chó điên”.
“Người đâu?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Mặt Sẹo xuống tay hơi nặng, chết rồi”, Kim Bưu nhếch mép nói.
“Ai phái đến, có liên quan đến tôi?”, Lôi Tuấn lại hỏi.
“Ha ha ha…”
Kim Bưu cười quái gở vài tiếng, dõng dạc nói: “Gian tế tiếp ứng cho đám chó điên, là người của nhà họ Tiêu ở Hạ Đô, không sai, chính là nhà họ Tiêu năm đó cướp bạn gái của anh, còn khiến nhà họ Lôi đuổi anh ra khỏi cửa”.
Kim Bưu biết được chuyện cũ của Lôi Tuấn là từ chỗ Hồ Mị Nhi.
Mà Hồ Mị Nhi là truy hỏi từ Tây Thiên Vương Âu Dương Sát.
Đoạn quá khứ này Lôi Tuấn không muốn nhắc đến, lại bởi vì việc ngoài ý muốn này mà bị đào lên.
Không còn cách nào, bởi vì nhà họ Tiêu hiện tại dã tâm sôi sục.
Lôi Tuấn lúc này, trên mặt cười đầy gượng gạo.
Anh không ngờ, điều tra tình hình Thiên Minh Điện, lại còn dính đến cả nhà họ Tiêu?
“Nói đi, nhà họ Tiêu thế nào?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“Nhà họ Tiêu đã không còn là nhà họ Tiêu trước kia nữa!”
Kim Bưu sắp xếp lại suy nghĩ, nói rành mạch: “Nhà họ Tiêu hiện tại đã là đệ nhất thế gia ở Hạ Đô, cường mạnh không gì sánh nổi, cả Hoa Hạ, dựa trên tài lực cá nhân, nhà họ Tiêu là mạnh nhất”.
“Người đứng đầu Tiêu Hoành Vũ về cơ bản đã nắm trong tay hơn một nửa sản nghiệp của Hạ Đô”.
“Con trai cả Tiêu Hải Phong, trước đây là tổng chỉ huy phủ Hộ Quốc Đông Vực, hiện tại đã thăng chức lên một cấp, tiến thẳng vào phủ tổng thống hộ quốc Hoa Hạ, thế lực của Tiêu Hải Phong kiểm soát một phần ba sở tác chiến”.
“Con trai thứ hai Tiêu Bằng Khôn, là người đã cướp bạn gái của anh, hiện tại là đệ nhất thiếu gia Hạ Đô, là cậu ấm có tiếng, tiêu tiền như nước, nhưng cũng rất giỏi làm ăn”.
Kim Bưu nói đến đây, lén quan sát Lôi Tuấn.
“Ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn cười xán lạn, nói: “Nhà họ Tiêu quả nhiên lợi hại, xem ra nhà họ Lôi năm đó đấu không lại, không tiếc lấy tôi ra để lấy lòng bọn chúng, chỉ đáng tiếc nhà họ Tiêu trỗi dậy, còn nhà họ Lôi sớm đã tồn tại trên danh nghĩa, Tiêu Bằng Khôn đó, cũng đã diễn giải nghĩa cậu ấm một cách đầy tinh tế”.
“He he he…”, Kim Bưu gượng gạo cười.
“Còn gì nữa không?”, Lôi Tuấn lại hỏi.
“Còn có một việc, không điều tra thì không biết, điều tra xong thì giật cả mình”.
Kim Bưu hít sâu hai hơi, nói tiếp: “Cái gọi là Thiên Minh Điện Tây Vực, thế lực đứng sau cung cấp tài lực chính là nhà họ Tiêu ở Hạ Đô, mà điện chủ của cái gọi là Thiên Minh Điện Trang Lăng Thiên, hắn ta cũng không phải họ Trang, hắn ta chính là Tiêu Lăng Thiên con trai thứ ba của nhà họ Tiêu, từ nhỏ đã ở nước ngoài huấn luyện”.
“Trang Lăng Thiên? Tiêu Lăng Thiên!”
Lôi Tuấn hít sâu một hơi, nói: “Nhà họ Tiêu, điều khiển một phần sở chỉ huy, còn kiểm soát Thiên Minh Điện, bọn chúng muốn làm gì, lẽ nào muốn làm phản sao?”
“Không đến mức làm phản, nhưng dã tâm chắc chắn rất lớn”, Kim Bưu nhỏ giọng nói.
“Càng ngày càng thú vị rồi”.
Lôi Tuấn đổi điếu thuốc khác, cười lên…