Dương Thành bên này, Tứ Đại Thiên Vương cộng thêm Thiên Quỷ Địa Quỷ, tổng cộng có sáu người!
Hai bên đứng cách nhau mười mét.
Đối phương bước ra một tên, trên người mặc bộ đồ da thú, trong tay cầm gậy răng sói, cường tráng như gấu!
Hồ Mị Nhi dẫn đầu, trước tất cả mọi người, đi đến chỗ cách tên đứng đầu của đối phương ba mét.
“Nói danh tính đi, tao không giết người vô danh”.
Hồ Mị Nhi cầm song đao, đứng trước những tên không cùng cấp bậc, không chút sợ hãi.
“Hóa ra là một cô em Hoa Hạ xinh đẹp?”
Gậy răng sói vô cùng hiếu kỳ, quay đầu lại nhìn ra phía sau cười điên cuồng.
Mười hai tên phía sau hắn cũng cũng cười sằng sặc theo.
Bọn chúng không ngờ, ở Dương Thành nhỏ bé này có thể gặp được một người đẹp có khuôn mặt đậm chất Hoa Hạ?
“Cười đủ rồi thì nói tên đi, tao đang đợi để giết mày đó”.
Trên mặt Hồ Mị Nhi cũng nở nụ cười quyến rũ, giống như ma quỷ, khó nhìn ra ý tứ trong đó.
“Cô em, cô nghe cho kỹ!”
Tên lực lưỡng đứng đầu, ngạo mạn nói: “Chúng tôi đến từ Bắc Vực của Hoa Hạ, trên đỉnh Tuyết Sơn, mười ba thái bảo…của Tu La Môn!”
“Nhìn rất lợi hại!”
Hồ Mị Nhi bĩu môi, hét lớn một tiếng: “Đi chết đi!”
Cô ta đột nhiên vụt qua, lao về phía tên lực lưỡng cầm gậy răng sói.
Lạch cạch…
Lạch cạch…
Hai lần Hồ Mị Nhi ra tay đều đánh lên trên gậy răng sói của đối phương.
Lực đạo của tên lực lưỡng đó cực mạnh, đánh bay Hồ Mị Nhi về phía sau…
Lại nhìn đến Tam Đại Thiên Vương, vậy mà không có ai tới đỡ, trong nháy mắt đều tránh ra.
Hồ Mị Nhi xoay người, vững vàng tiếp đất.
“Cô em, còn được không thế?”
Lần này người nói lại là Nam Thiên Vương Cao Cương đang ở một bên cười quái dị.
“Cần giúp đỡ không?”
Âu Dương Sát cầm song đao, khuôn mặt đắc ý cười nói.
Chỉ có Lý Lăng Phong không nói chuyện, nhưng trên mặt lại lộ ra ý cười.
Thiên Quỷ Địa Quỷ không dám cười, có chút khó xử cúi đầu.
“Đàn ông, đúng là không phải thứ tốt đẹp”.
Hồ Mị Nhi tức giận hét lên, cơ thể giống như tia chớp, lại lần nữa lao lên.
Lần này, nữ thiên vương duy nhất không tấn công trực diện tên lực lưỡng đó, bóng dáng của cô ta như ma quỷ, điên cuồng nhanh chóng xoay quanh tên lực lưỡng…
Chỉ nghe thấy tiếng lách cách…
Tiếp theo là tiếng kêu la thảm thiết của tên lực lưỡng đó, hắn rất hoảng loạn, khắp người dường như đều đang chảy máu?
Một cơn gió thổi qua.
Hồ Mị Nhi giống như hồ yêu, vững vàng bay về phía phe mình.
Lại nhìn tên đứng đầu mười ba Thái Bảo.
Lạch cạch một tiếng.
Gậy răng sói của hắn đã rơi trên đất, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa không hiểu, cúi đầu nhìn xuống chính mình…cơ thể bắt đầu vỡ vụn…máu chảy càng lúc càng nhiều…
Rầm rầm một tiếng!
Cái gọi là tên đứng đầu mười ba Thái Bảo Tu La Môn, ầm ầm lăn ra đất.
“Cô…rốt cuộc là ai?”
Tên lực lưỡng chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng, nằm trên đất hỏi Hồ Mị Nhi.
“Hừ!”
Hồ Mị Nhi trừng hắn chẳng thèm ngó tới.
“Cũng cùng đến từ Bắc Vực, tao sẽ để cho chúng mày được chết rõ ràng!”
Hồ Mị Nhi lại bước lên phía trước, liếc tên nằm trên đất, lại nhìn mười hai tên còn lại một lượt, khóe miệng khẽ nhếch, nhàn nhạt nói: “Tao chính là Thiên Vương Bắc Vực của Thiên Vương Thần Điện…Hồ Mị Nhi!”
Mười hai tên sống sót liền trợn tròn mắt.
Tên nằm trên đất lại nhắm mắt lại!
…
Gậy răng sói, không còn chút tác dụng.
Tên đó cũng đã bị nghiền thành nhiều mảnh!
“Cô cô cô…cô là nữ vương La Sát?”
Mười ba Thái Bảo Tu La, mười hai tên còn lại sợ xanh mặt!
Tên đứng thứ hai chỉ vào Hồ Mị Nhi nói: “Cô…tại sao lại ở đây?”
“Đừng nói với tao, mày không biết Thiên Vương Thần Điện ở đây?”, Hồ Mị Nhi lạnh lùng cười nói.
“Tôi đương nhiên không biết…”
Tên đứng thứ hai thật sự rất hoảng sợ, căng thẳng nói: “Thiên Vương Hồ, chúng tôi thực sự không biết, Tu La Môn từ trước đến nay chưa từng đối địch với Thiên Vương Thần Điện, nếu biết cô ở đây, chúng tôi căn bản không dám tới đây!”
“Thật hay giả không quan trọng, đã đến rồi, thì ở lại đi!”
Hồ Mị Nhi gầm lên một tiếng giận dữ, phi thân về phía trước, song đao trong tay chuyển động, đâm thẳng vào yết hầu của tên đó…
“Hự…”
Tên đứng thứ hai gầm nhẹ một tiếng, không kịp kêu la thảm thiết, đã toi mạng!
“Xem ra là thực sự không biết”, Âu Dương Sát lạnh lùng nói.
“Vậy thì làm sao, nếu đã là kẻ địch, thì nhất định phải chết”, Cao Cương giơ đại đao của anh ta lên.
“Giết!”
Lý Lăng Phong gầm lên một tiếng giận dữ, vung mạnh côn sắt lớn xông lên.
Cùng lúc đó, cả Thiên Quỷ Địa Quỷ cũng gần như tấn công cùng một lúc.
Mười ba Thái Bảo Tu La lúc này vẫn còn lại mười một tên!
Bọn chúng cũng không còn kiêu ngạo như trước, chỉ vỏn vẹn bốn chữ “Thiên Vương Thần Điện” đã hù dọa hết sát khí của bọn chúng, thực ra bọn chúng là bị lừa đến đây, nhưng lúc này muốn chạy thì đã quá muộn.
“Các anh em, giết!”
“Liều mạng với bọn chúng…”
“Ông đây chỉnh chết chúng mày!”
Lúc này, chạy là biện pháp vô dụng nhất.
Bởi vì lúc này hai bên đang hỗn chiến.
Ba người Hồ Mị Nhi, Âu Dương Sát, Địa Quỷ đều là hồn giả, nên bọn họ không tấn công trực diện, mà giành chiến thắng bằng tốc độ, tập kích bất ngờ ra đòn chí mạng.
Còn Lý Lăng Phong và Cao Cương đều là chiến binh dũng mãnh.
Hai vị Thiên Vương này cơ thể cường tráng, căn bản không chút né tránh, trực tiếp đối đầu.
Đại đao của Cao Cương chặt đứt vai của một tên…
Côn sắt lớn của Lý Lăng Phong lao thẳng vào một tên địch sử dụng rìu.
Côn sắt lớn đập vào rìu, một tiếng động kinh thiên vang lên!
Đến lượt tên cầm rìu chiến, bị đánh bay thẳng ra…hắn nhe răng múa vuốt trên không trung, sau đó đập mạnh xuống đất, thất khiếu chảy máu, rõ ràng là ngũ tạng bị dập nát mà chết.
“Để lại một tên cho tôi”.
Chùy lớn của Thiên Quỷ đã mong ngóng từ lâu.
Thấy mười ba Thái Bảo không còn lại nhiều, điên cuồng gào thét xông lên.