Chương 82
Là chủ nhân nhà họ Trần, tất nhiên ông ta biết đại ca thế giới ngầm này.
Trần Quang lạnh lùng nói: “Cho dù mày thế lực lớn thì sao chứ, ai cho phép xông vào nhà người khác hả, mày cho rằng nhà họ Trần chúng tao dễ bị bắt nạt vậy à?”
“Nhà họ Trần?”
Mặt sẹo lạnh tanh nói: “Đại ca tao tới rồi, cái danh nhà họ Trần hả, thôi bỏ đi!”
Đại ca của mày là ai?
Thái độ của Trần Quang khác thường, khinh bỉ nhìn mặt sẹo.
“Ông to gan thật đấy!”, mặt sẹo cười nhạt nói.
“Tao nói này mặt sẹo”.
Trần Quang giễu cợt: “Người khác đều sợ mày, nhưng ông đây không sợ mày đâu, mày chẳng qua chỉ là một tên côn đồ bất tài, dựa vào mối quan hệ với sở tác chiến để giả danh lừa bịp, mày tưởng nhà họ Trần tao không có gốc gác sao?”
“Vậy thì tôi sẽ nhổ tận gốc của ông”.
Đột nhiên một giọng nói cứng rắn vang lên.
Đám đàn em vội né ra hai bên, Lôi Tuấn sải bước tới trước.
“Là mày?”
Trần Quang khẽ giật mình.
Đối với Lôi Tuấn, Trần Quang đã nghe ngóng từ rất nhiều nơi.
Tiếc là tin tức về Lôi Tuấn quá ít, thậm chí nhiều người còn không dám nhắc đến anh, tránh còn không kịp.
Nhưng Trần Quang không nghĩ Lôi Tuấn là người có địa vị quyền lực.
Cùng lắm cũng chỉ là cậu chủ của một gia tộc ở thủ đô, giả heo ăn thịt hổ mà thôi.
Còn đằng sau nhà họ Trần, lại có một con rồng khổng lồ.
“Bố”.
Trần Uy bước lên trước, thấp giọng nói: “Bãi phế liệu xảy ra chuyện rồi”.
“Cái gì?”
Trần Quang tức giận hét lên, hướng về phía Lôi Tuấn quát lớn: “Bãi phế liệu…là do mày làm sao?”
“Không sai”.
Lôi Tuấn chế nhạo: “Xem ra, quả nhiên là nhà họ Trần làm chuyện ác”.
“Mau nói đi, những đứa nhóc đó đi đâu rồi?”, Trần Quang lớn tiếng hỏi.
“Được tôi cứu rồi”, Lôi Tuấn nhướng mày.
“Lôi Tuấn, mày to gan thật đấy!”
Trần Quang hét lên, ánh mắt nham hiểm: “Chuyện đến nước này rồi, tao cũng không giấu giếm nữa. Ông chủ đứng sau nhà họ Trần bọn tao là trưởng ty của sở tác chiến. Cho dù người chống lưng của mày là Ngô Bân đến đây, con mẹ nó cũng không dám làm gì”.
“Người chống lưng của tôi?”
Lôi Tuấn nói, cười với mặt sẹo.
“Hahahaha…”
Mặt sẹo cũng điên cuồng cười lớn, không kiêng nể gì cả.
Trưởng ty sở tác chiến, là một vị trí quan trọng, xếp trên cả sĩ quan Ngô Bân.
Nếu như trước đây nghe đến hai chữ “trưởng ty” thì mặt sẹo nhất định sẽ rất sợ hãi, dù sao cấp bậc của Ngô Bân và trưởng ty chênh lệch rất nhiều.
Nhưng bây giờ, đại ca của mặt sẹo là Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn là ai chứ?
Đừng nói là trưởng ty, cho dù là người có địa vị cao nhất sở tác chiến của thành Hương Giang thì Lôi Tuấn cũng có thể giết trong nháy mắt.
“Tao cho bọn mày một phút, nếu còn không cút đi, hậu quả tự chịu”.
Trần Quang làm nhiều việc ác, ông ta cho rằng bản thân có trưởng ty làm hậu thuẫn, nên hoàn toàn không thèm để ý tới mặt sẹo và Lôi Tuấn.
“Đánh cho tôi”, Lôi Tuấn hờ hững nói.
“Các anh em, lên…”
Mặt sẹo vừa ra lệnh, tên dẫn đầu đã xông tới trước.