Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ U Nguyệt là Thiên Hồn tám sao, giọng nói không quá lớn, nhưng lại vang khắp Lang Thành rộng lớn.

Dân chung hoan hô, gào thét, khóc lóc...

Mọi người lại quỳ lạy một hồi, sau đó hô hào đi báo thù.

Hàng ngàn, hàng chục ngàn, rồi hàng trăm ngàn người đi theo sau Lôi Tuấn và Hạ U Nguyệt.

Người trong cả Lang Thành đều chen nhau tới.

Cả tòa thành sôi trào lên.

...

Cung điện của Lang Vương chính là tòa kiến trúc lớn nhất trong tòa thành này.

Nơi này từng là thiên đường của Lang Vương, nhưng cũng là vùng đất ác mộng của người dân Lang Thành.

Có những lúc, người bước vào cung điện này đều chết đi trong sự nhục nhã.

Dân chúng căm hận Lang Vương, cũng căm hận cung điện này.

Bọn họ tới gần, càng lúc càng gần...

Lúc này, Tứ Đại Thiên Vương đứng ở hai bên cửa hoàng cung.

Bốn cô gái Niên Hoa và Thiên Quỷ, Địa Quỷ thì đứng ở đầu đường.

Dưới chân bọn họ chất đầy thi thể cận vệ của Lang Vương.

Lúc này, Lang Vương chỉ còn lại chưa đến một trăm cận vệ, trốn vào trong cung điện.

Ngoài cửa, không có sự cho phép thì bất cứ ai cũng không được tới gần.

Đương nhiên, người mà Tứ Đại Thiên Vương đang chờ là phò mã và công chúa nước Thiên Lang.

"Các anh em, làm tốt lắm!"

Lôi Tuấn ngẩng đầu, giọng nói to rõ.

Mười cao thủ máu me khắp người, nhưng trên mặt ai cũng hiện lên niềm vui chiến thắng.

"Lang Vương đang nổi điên, xin Điện Chủ đưa ra quyết định", Nam Thiên Vương Cao Cương lớn tiếng nói.

Lúc này, không cần thiết phải che giấu thân phận nữa.

"Điện Chủ, không cần anh ra tay, chỉ cần anh nói một câu, tôi sẽ vào đó đập tan xác chúng", Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong vác côn sắt nói.

"Còn có vài tên, không đủ đánh", Âu Dương Sát nói.

"Tôi giết đủ rồi, các anh lo nốt đi", Hồ Mị Nhi ngồi trên bậc thang bên cạnh.

Lôi Tuấn gật đầu, rồi lại lắc đầu cười.

"Ha ha ha..."

Anh nói một cách hào sảng: "Mọi người là anh hùng của nước Thiên Lang, đã làm tốt lắm rồi. Chuyện còn lại không phải là chuyện của chúng ta, dù sao chúng ta cũng là người ngoài mà".

Tứ Đại Thiên Vương đồng loạt gật đầu.

"Công chúa, tôi vào với cô".

Lôi Tuấn quay đầu, dịu dàng nói với Hạ U Nguyệt.

"Cảm ơn!"

Đôi mắt Hạ U Nguyệt như bùng lên ngọn lửa, nắm thật chặt thanh đao ngang hông.

Lôi Tuấn nhấc chân bước về phía trước. Anh vươn tay ra, một thanh loan đao của Hồ Mị Nhi nằm gọn trong tay.

Hồ Mị Nhi mới nói là giết đủ rồi, lúc này lại đứng lên, đi bên cạnh Lôi Tuấn.

Trước ánh mắt của tất cả cao thủ, trước ánh mắt khát vọng của vô số người dân, Lôi Tuấn dẫn Hạ U Nguyệt và Hồ Mị Nhi đi vào cung điện của Lang Vương.

Ngoài cửa cực kỳ yên tĩnh.

Ba Thiên Vương tụ tập lại, châm thuốc lá, ôn hòa nhìn dân chúng.

"Giết chúng, mau lên... Giết chúng..."

Trong cung điện, Lang Vương Hạ Bính điên cuồng gào thét với hơn một trăm cận vệ còn lại.

Cận vệ không dám trái lệnh, xông về phía ba người vừa bước vào.

Lôi Tuấn và Hồ Mị Nhi đi đằng trước, chỉ cần có kẻ xông tới là sẽ vung tay lên, kẻ đó sẽ mất mạng ngay tức khắc.

Mười tên tới thì giết mười tên, nhiều nhất cũng chỉ trăm tên mà thôi.

Đi dọc đường, giết dọc đường.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, mấy chục tên cận vệ đã chết vì chặn đường.

"Tôi là công chúa U Nguyệt, các người hãy mau chóng lui ra!"

Đến cuối cùng, Hạ U Nguyệt vẫn không đành lòng, lớn tiếng hô lên.

Câu nói ấy vang khắp hoàng cung.

Một cận vệ quỳ xuống, sau đó đến những người khác...

"Giết, mau giết chúng cho bản vương..."

Đi tiếp về phía trước chính là cái bể mà người dân trong Lang Thành sợ nhất.

Nó nóng hầm hập, còn là màu đỏ.

Trong ao ngoài ao toàn là thi thể.

"Lang Vương, mày chết không yên đâu!"

Hạ U Nguyệt quát to, xông vào làn sương máu.

"Trả lại phụ vương cho tao..."

"Trả lại chị em cho tao..."

"Trả lại dân chúng Thiên Lang!"

"A a a..."

"Giết giết giết... Chết đi, chết đi, chết đi..."

Lang Vương Hạ Bính ngâm mình trong bể, biết mình tội nghiệt nặng nề, căn bản không hề đánh trả.

Hạ U Nguyệt Thiên Thiên Hồn tám sao, điên cuồng gào thét...

Thanh đao trong tay cô ta không ngừng công kích Hạ Bính.

Hơi nước và sương máu văng ra, khiến hoàng cung như chìm trong màu đỏ.

Vị quốc vương ngông cuồng một thời bị chém vô số nhát, không hề phản kháng, chết không toàn thây.

Rốt cuộc Hạ U Nguyệt cũng dừng tay.

Cô ta hốt hoảng bò ra khỏi bể, nhào vào lòng Lôi Tuấn.

Nước mắt tuôn ra không dứt.

Tiếng khóc của Hạ U Nguyệt xen lẫn sự xót xa, bất đắc dĩ, đau đớn quằn quại.

Đất nước này suýt thì bị Hạ Bính hủy diệt.

Tự tay giết anh trai cùng cha khác mẹ, mặc dù Hạ U Nguyệt đã trả được thù, nhưng cô ta cũng đau khổ khôn nguôi.

"Được rồi, được rồi..."

Lôi Tuấn vỗ về lưng Hạ U Nguyệt, vuốt mái tóc dính đầy máu của cô ta.

"Tất cả đã qua rồi, chiến tranh kết thúc, nước Thiên Lang ổn định lại rồi".

Lôi Tuấn không biết dỗ dành con gái, chỉ lúng túng an ủi theo bản năng.

"Để tôi khóc cho đủ đi!"

Hạ U Nguyệt nói một câu, tiếng khóc càng vang dội hơn.

Lôi Tuấn bất đắc dĩ nhìn Hồ Mị Nhi ở bên cạnh.

"Đừng nhìn tôi, hay là anh cưới cô ấy đi".

Hồ Mị Nhi bĩu môi, một mình ra khỏi hoàng cung.

"Chắc là xong rồi hả?", Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong cười nói.

"Thắng thì thắng rồi, nhưng không biết Điện Chủ định thế nào", Tây Thiên Vương Âu Dương Sát nói.

"Ở lại làm phò mã?"

Cao Cương cười gian: "Tôi cảm thấy Điện Chủ làm quốc vương cũng được đó".

"Đám đàn ông trơ trẽn, cút hết ra cho tôi!"

Hồ Mị Nhi đột nhiên hùng hổ đi ra ngoài.

Ba Thiên Vương ngơ ngác nhìn nhau, không biết mình đắc tội với nữ vương La Sát ấy bao giờ.

Bốn cô gái Niên Hoa âm thầm bật cười.

Thiên Quỷ và Địa Quỷ thì thộn mặt ra.

Bên ngoài hoàng cung, dân chúng chen chúc nhau, càng lúc càng đông người chạy tới, nhưng không một ai mở miệng.

Yên tĩnh.

Càng lúc càng yên tĩnh.

Rốt cuộc tiếng khóc trong hoàng cung cũng dừng lại.

Tiếng bước chân vọng ra, đó là những cận vệ may mắn sống sót, ai nấy đều uể oải phờ phạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK