Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha ha ha…”

Lôi Tuấn nhìn thấy những người này cũng phải bật cười.

Xem ra hôm nay không dạy cho đôi vợ chồng chó này một bài học, bọn họ sẽ không chịu ngừng.

Haiz…

Có những người rất muốn ăn đòn!

“Đại ca, chúng tôi đến rồi, ai vậy?”

Những người nhảy xuống từ trên xe Van, hô to các kiểu.

“Bao vây anh ta cho tôi”, bố của cậu bé lớn tiếng nói.

Đám người lập tức tiến lên, hằm hằm nhìn Lôi Tuấn.

Lôi Tuấn liền hiểu ra.

Xem ra bố của cậu bé còn có lai lịch, ít nhất có thể gọi một đám người đến giúp đỡ.

“Nói đi, chuyện hôm nay anh tính thế nào?”, bố cậu bé chỉ vào trán của Lôi Tuấn nói.

“Tính thế nào cái gì?”, Lôi Tuấn cười ha ha nói.

“Vừa nãy tận mắt tôi thấy anh đánh con trai tôi, hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích hài lòng, anh không đi được đâu”.

“Tôi không đánh con trai anh, là con trai anh ức hiếp con gái tôi, vừa nãy cậu bé còn rạch xước xe của tôi, cho nên anh không cho tôi lời giải thích, tôi cũng sẽ không đi”.

Lôi Tuấn dứt khoát dựa vào thân xe, đưa tay nắn chân của Tiểu Niệm.

Nhưng Tiểu Niệm không sợ, vẻ mặt hiếu kỳ.

“Rạch xước xe của anh?”

Bố của cậu bé nhìn chiếc Mercedes-Benz G-Class phía sau Lôi Tuấn, phì cười, chế giễu nói: “Đừng khoác lác như vậy, nhìn dáng vẻ trai bao của anh mà cũng có thể mua được chiếc xe này? Hơn nữa cho dù con trai tôi rạch xe thì đã làm sao? Trẻ con hiếu động, có gì ghê gớm?”

“Vãi, anh thật đúng là không biết xấu hổ”.

Lôi Tuấn mở khóa xe việt dã, mở cánh cửa xe, đặt Tiểu Niệm vào trong.

“Ở đây đợi bố!”, Lôi Tuấn cười nói

“Rõ!”, Tiểu Niệm nghịch ngợm kính lễ.

“Đúng là xe của anh?”, bố của cậu bé hỏi theo bản năng.

“Chó má, cùng lắm anh ta là lái xe, anh xem anh ta, cũng có thể là dựa vào phú bà, đúng đúng đúng, chắc chắn là trai bao”.

Người nói là mẹ cậu bé, vẻ mặt kinh tởm.

“Đưa ba mươi ngàn đây, chuyện này bỏ qua”, bố cậu bé trâng tráo nói.

“Anh đưa tôi sao? E rằng không đủ, chiếc xe này gần hai triệu”, Lôi Tuấn cười nói.

“Hai… triệu?”, bố cậu bé hỏi theo bản năng.

“Ông xã đừng nghe anh ta nói khoác, ai có thể chứng minh do con trai chúng ta rạch xước”, mẹ cậu bé nhắc nhở.

“Đúng đúng đúng, suýt nữa bị anh lừa, hỏi anh lần cuối cùng, rốt cuộc có đưa tiền không?”, bố cậu bé hỏi lại lần nữa.

“Thế này đi!”

Lôi Tuấn thực sự không hứng thú, nhàn nhạt nói: “Các người xin lỗi tôi, rồi bảo con trai anh xin lỗi con gái tôi, chuyện này bỏ qua, cũng không cần các người bồi thường”.

“Xin lỗi anh, đừng hòng”, mẹ cậu bé lớn tiếng nói.

“Ba mươi ngàn, đưa ngay đi”, bố cậu bé nói.

“Đại ca, phí lời cái gì. Đánh một trận là có tiền rồi”.

“Đúng thế, tôi gặp loại người này nhiều rồi, cái gì cũng không phải”.

“Đại ca, đánh là xong”.

Một đám đàn em chó ỷ thế người, đua nhau nói.

“Thu Thực, Đông Duyệt!”, Lôi Tuấn bỗng nhiên gọi.

“Có!”

Lập tức hai mỹ nữ nở nụ cười quái dị, xuất hiện phía sau Lôi Tuấn.

Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc!

Bởi vì không ai nhìn rõ hai mỹ nữ này đến từ đâu?

Cũng không hiểu hai mỹ nữ này xuất hiện muốn làm gì?

“Không phải chứ?”

Bố cậu bé cười quái dị nói: “Nhóc con, hai mỹ nữ này không phải là thuộc hạ của mày chứ?”

“Ha ha ha ha…”

Một tên đàn em cười lớn nói: “Ôi trời má ơi, cười đến đau bụng mất, nhưng tên trai bao này cũng có chút bản lĩnh, ra ngoài lại đưa theo hai mỹ nữ? Cũng tốt, vừa hay chơi cùng mấy anh đây”.

“Tôi lên trước, không ai được cướp”.

“Tại sao lại là anh, phải là tôi”.

“Tôi lớn tuổi hơn, để tôi trước…”

“Yên lặng hết đi!”

Lôi Tuấn quát lớn một tiếng, lập tức chấn áp toàn hiện trường.

“Đừng vội, không ai chạy được đâu”.

Lôi Tuấn nói xong, quay đầu cười nói với Thu Thực và Đông Duyệt: “Ra tay nhẹ chút, dạy cho họ một bài học là được rồi”.

“Rõ!”

Hai mỹ nữ nhận được lệnh, sánh vai cùng đi lên phía trước.

Nhưng Lôi Tuấn lại vội vàng trốn vào trong xe.

“Tiểu Niệm, đừng nhìn”.

Trong lúc Lôi Tuấn che mắt của Tiểu Niệm, Thu Thực và Đông Duyệt cũng đã ra tay.

Trận đánh nhau này không cần phải miêu tả.

Hai sát thủ cấp cao thế giới, đánh một đám côn đồ phố phường tay không tấc sắt, đúng là muốn đánh thế nào thì đánh thế đó, đánh thế nào cũng không đủ...

Chưa đến nửa phút, ngoại trừ cậu bé và mẹ cậu bé trố mắt nhìn, toàn bộ những người khác đều ngã dưới đất.

Mỗi người đều chịu một cú đấm hoặc một cú đá, nhưng chỉ một chiêu đã đau đến kêu la gào thét.

Từng người bọn họ đều nằm co ro ôm bụng như con tôm khô.

Ánh mắt bọn họ nhìn hai mỹ nữ tràn đầy kinh sợ nhưng không hiểu?

Bọn họ là ai? Tại sao lại lợi hại như vậy?

Quá quỷ dị rồi, không biết là chuyện gì đã bị đánh tàn phế, lẽ nào bọn họ là nữ quỷ sao?

Nhưng chuyện này vẫn chưa xong.

Thu Thực đi đến trước mặt hai mẹ con sợ ngẩn người, cười ha ha nhìn bọn họ, cũng nhân tiện ngăn tầm nhìn của hai mẹ con họ.

Cậu bé sợ đến khóc lớn hu hu, mẹ của cậu bé ôm cậu bé tê liệt ngồi dưới đất.

Mẹ của cậu bé không biết làm sao, chỉ toàn thân không còn sức lực.

Dáng vẻ bật cười của cô gái trước mắt thật đáng sợ không thể hình dung!

Rắc rắc.

Rắc rắc…

Từng tiếng giòn tan liên tiếp vang lên.

Tiếp đó chính là tiếng kêu thảm càng lúc càng dữ dội.

Thu Thực nhìn hai mẹ con.

Thu Duyệt nhỏ tuổi nhất, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy niềm vui, nhưng lại đang bẻ gãy từng ngón tay của tất cả đám đàn em.

Lúc đến lượt bố của cậu bé.

Đông Duyệt thấp giọng nói: “Nhặt được cái mạng, nhớ dập đầu”.

Vừa dứt lời, bố của cậu bé phát ra tiếng kêu như mổ lợn.

Anh ta không có năng lực phản kháng, tất cả ngón tay đều không thể giữ lại, toàn bộ bị gãy trong tay Đông Duyệt.

Lôi Tuấn khỏi động xe, đưa đầu xe ra khỏi vị trí.

Anh hạ kính xe xuống, lạnh lùng nói với hai mẹ con sợ đến ngơ ngác: “Các người phải cảm thấy may mắn, hôm nay gặp phải tôi đưa theo con gái, nếu tôi đi một mình, hậu quả sẽ không đơn giản như vậy, bà mẹ này, tôi khuyên cô một câu, con của cô không được dạy dỗ, sẽ có người dạy nó thay cô”.

Hai mẹ con lúng ta lúng túng, gật đầu nhận sai cũng không biết.

Lôi Tuấn đạp ga, xe việt dã ầm ầm đi mất…

“Còn không quỳ tạ ơn không giết đi”, Đông Duyệt đứng trong gió, cười quái dị nói.

Giọng nói của cô ta rất nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy.

Tất cả gã đàn ông trên mặt đất cố nhẫn chịu cơn đau quỳ xuống, không ngừng đập đầu về phía đuôi xe của Lôi Tuấn.

Bóng người lóe lên, hai mỹ nữ lại biến mất.

Mẹ cậu bé nhìn xung quanh, mọi chyện vừa nãy giống như cơn ác mộng!

Nhưng cuối cùng không phải là mơ.

Mặt sẹo chuyện dọn dẹp chiến trường cho Lôi Tuấn, đi xuống từ trên một chiếc xe bên cạnh.

Phía sau mặt sẹo có hai thuộc hạ đi theo.

Một thuộc hạ trong đó quen biết bố của cậu bé.

Anh ta tiến lên tóm đối phương lên.

“Người anh em, biết vừa nãy anh đắc tội với ai không?”, thuộc hạ của mặt sẹo lạnh lùng hỏi.

“Đại ca đại ca, tôi không biết?”

Thuộc hạ của mặt sẹo cũng tuyệt đối là cấp đại ca trong thành phố Thiên Hoa.

Bố của cậu bé nhìn thấy anh ta, càng hoảng sợ.

“Người anh đắc tội là đại ca của Đao Ca”.

“Đao Ca?”

“Là tôi!”

Mặt sẹo bắn một đầu thuốc lá lên mặt của đối phương.

“Đao Ca tha mạng!”

Bố cậu bé kêu lớn một tiếng, liều mạng quỳ dưới đất dập đầu.

Toàn bộ đám xui xẻo này đều sợ rụt vòi.

Tiếng dập đầu càng lúc càng lớn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK