Thấy An Nhiên quay lại, Lãnh Lạc đứng lên, đi tới trước mặt cậu ta, nói bằng giọng bình thản: "Tạm thời chỗ lão đại cậu không có chuyện gì làm. Lúc trước tôi nghe anh ấy kể một số chuyện về cậu, bây giờ sư tỷ muốn trò chuyện với cậu".
Lãnh Lạc đang nói dối. Lúc trước cô ấy và Đông Phương Hạ đối địch với nhau, sao anh lại nói chuyện của An Nhiên cho cô ấy được. Về sau, thái độ của Đông Phương Hạ thay đổi, nhưng lúc đó anh không còn tâm trạng chú ý tới mấy chuyện ấy nữa.
"Ồ... Sư tỷ, vào nhà ngồi đi".
An Nhiên không hề nghĩ rằng Lãnh Lạc đang điều tra về mình, vội vàng mời cô ấy vào nhà, lấy ghế và rót trà cho cô ấy.
"Sư tỷ muốn nói chuyện gì với em? Hôm nay em không có nhiều thời gian, lát nữa ông già mà biết em lười biếng thì sẽ xử em mất", An Nhiên cười hì hì, nhưng sự sợ hãi với Trác Thương Ngân lại thể hiện rõ qua đôi mắt.
An Nhiên không có nhiều thời gian, Lãnh Lạc cũng không quanh co, hỏi thẳng: "Nghe nói cậu có một người chị à?"
"Đúng thế, tôi và chị gái đi lạc mười mấy năm, mới gặp lại nhau vài hôm trước, chính lão đại đã tìm chị gái giúp tôi đấy. Sư tỷ, chị hỏi chuyện này làm gì?"
"Không có gì. An Nhiên, Bek Ji giúp cậu tìm được chị gái, hai người lạc nhau mười mấy năm, không có tín vật gì thì nhận ra nhau bằng cách nào?", Lãnh Lạc hỏi chuyện mấu chốt nhất.
Nghe vậy, An Nhiên cười hề hề, nói: "Sư tỷ, không có tín vật thì đương nhiên là em và chị gái không thể nhận ra nhau được. Trên người bọn em đều có bớt, chị có muốn xem không?"
"Bớt?", Lãnh Lạc hơi sửng sốt. Nhìn nụ cười ngây ngô của An Nhiên, cô ấy hỏi: "Bớt ở đâu?"
"Ở trên vai em, để em cho chị xem. Đó là một nửa của kỳ lân, nửa còn lại ở trên người chị gái em".
An Nhiên khá đắc ý. Kỳ lân là thần thú, thú cưỡi của thần tiên là bớt trên người mình và chị gái, sao lại không đắc ý cho được. Nói xong, cậu ta vội vàng để lộ vết bớt của mình ra cho Lãnh Lạc xem.
Lãnh Lạc là kiểu con gái cổ điển, nếu có một người khác phái nào dám cố tình để "lộ hàng" trước mặt cô ấy, cô ấy nhất định sẽ giết chết kẻ đó. Nhưng chuyện này quá quan trọng, Lãnh Lạc cũng muốn kiểm tra, vậy nên không có phản ứng gì khi An Nhiên làm thế.
Nhìn thấy vết bớt hình một nửa con kỳ lân trên lưng An Nhiên, đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Lạc lóe lên. Sau khi nhìn thật kỹ, cô ấy nói với An Nhiên: "Được rồi, sư tỷ nhìn thấy rồi, cậu mặc áo vào đi".
"Hề hề... Sư tỷ, chị thấy sao? Trên người em có thứ này, ngầu đúng không?", sau khi mặc áo vào, An Nhiên lại hồ hởi nói với Lãnh Lạc.
Lãnh Lạc gật đầu, ra hiệu cho An Nhiên ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi mở miệng nói: "An Nhiên, cậu và chị gái lạc nhau mười mấy năm, vậy chị gái cậu có nói tới chuyện bố mẹ cậu ở đâu không?"
An Nhiên lắc đầu: "Em chỉ nhớ chị ấy từng nói là lúc còn nhỏ, bố mẹ em bị kẻ thù hãm hại, không biết về sau đã đi đâu. Khi ấy, có một chú kia dẫn bọn em chạy trốn, sau đó qua đời vì bảo vệ bọn em".