Vương Thiến Thiến rất thông minh, cô ta đã nhìn ra được vấn đề. Nước Z là một đất nước có chế độ pháp luật, quản lý nghiêm ngặt về phương diện súng đạn. Cho dù nhà họ Đông Phương có địa vị cao trong nước thì cũng không thể sử dụng nhiều vũ khí một cách công khai như vậy được. Huyết Lang dám làm như thế, nhất định là đã được các lãnh đạo ngầm đồng ý.
Nghĩ tới những điều ấy, Vương Thiến Thiến không khỏi cảm thấy buồn thay cho nhà họ Tư Mã, đồng thời cảm thấy cấp trên của mình thật sáng suốt khi quyết định ra lệnh cho cô ta đứng về phía Huyết Lang.
“Thiến Thiến, mau đi xem sao. Hỏa lực của Đông Phương Hạ mạnh quá, con đích thân đi chỉ huy đi”.
Sau khi Vương Thiến Thiến ra ngoài, Tư Mã Lâm nói với Trụy Huyết: “Cô Trụy, kể từ lúc các cô ám sát Đông Phương Hạ và bắt cóc Đông Phương Mịch Ngâm, chúng ta đã bước lên cùng một chiếc thuyền rồi. Với tình thế hiện tại, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Tôi giao Đông Phương Hạ cho các cô, hắn chết thì nguy cơ của chúng ta đều sẽ biến mất. Ngược lại, tối nay chúng ta đều phải chết ở đây”.
“Khỏi cần ông dạy. Phong Ba và Huyết Lang không đội trời chung, cho dù không có nhà họ Tư Mã thì chúng tôi cũng sẽ giết hắn!”
Trụy Huyết lạnh lùng nói một câu rồi dẫn người của mình đi ra ngoài.
Vương Thiến Thiến chỉ huy đám quân nhân xuất ngũ trong căn cứ chiến đấu. Thế nhưng, cô ta lại âm thầm phá hủy hết bom chôn dưới đất và chuông cảnh báo trong căn cứ. Thấy Trình Thành và năm mươi cao thủ kia dựa vào hỏa lực mạnh mẽ để áp chế hơn tám mươi người đằng trước căn cứ, cô ta do dự một lát rồi điều những người khác lên.
Thực ra, nhóm Trình Thành không chỉ dựa vào hỏa lực mạnh mẽ, mà quan trọng nhất là kinh nghiệm chiến đấu. Nói các cao thủ của nhà họ Bek là người máy toàn năng cũng chẳng ngoa, bọn họ biết sử dụng tất cả các loại máy móc của hải quân, lục quân và không quân. Điều khiến người ta khiếp sợ hơn là, sở trường đỉnh nhất của các cao thủ nhà họ Bek chính là đấu súng.
Ở phía xa xa, thấy nhóm cấp dưới của Trình Thành chẳng những có tài bắn súng chuẩn xác, đồng thời năng lực phản ứng và mức độ nhanh nhẹn còn đạt tới mức chưa từng thấy, Vương Thiến Thiến không khỏi âm thầm thán phục người nhà họ Bek.
Bên ngoài, tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc, tiếng hét thảm thiết và tiếng người ngã xuống đất cũng không ngừng vọng tới. Kể từ lúc nhóm Trình Thành bắt đầu tiến hành công kích, sự yên tĩnh ở khu vực ngoại thành phía đông bị phá vỡ.
Lúc lựa chọn vũ khí, Trình Thành không chọn những vũ khí có sức sát thương quá cao, mà chọn một khẩu Chim ưng sa mạc. Anh ta ra lệnh cho một cao thủ nhà họ Bek dùng pháo phản lực bắn nổ tung cánh cổng trụ sở của nhà họ Tư Mã, sau đó dẫn đầu xông vào trong, dùng đủ mọi động tác để chỉ huy các anh em chiến đấu.
Người của căn cứ hoàn toàn không thể ngờ rằng phe mình có nhiều quân nhân xuất ngũ như vậy mà lại bị năm mươi người phe địch đánh đến mức phải lùi về sau liên tục. Nhất là người thanh niên nhếch môi cười nhạt xông vào đầu tiên, tài bắn súng có thể nói là bách phát bách trúng, võ công sâu xa khó lường.
Vương Thiến Thiến biết sự lợi hại của nhóm Trình Thành, nhưng vẫn không ngờ cao thủ nhà họ Bek không chỉ giỏi võ mà còn có tài bắn súng và giỏi chiến đấu theo đội hình như thế. Hai phe đọ sức gần mười phút rồi. Bên phía Trình Thành, đừng nói là có người ngã xuống, ngay cả số người bị thương cũng rất ít. Với thực lực như vậy, người của căn cứ làm sao mà chống lại được!
Trong lúc Vương Thiến Thiến ngẫm nghĩ, trên bầu trời đêm ở phía tây căn cứ, một ánh lửa xẹt qua, kéo theo một “cái đuôi” dài, chói mắt như sao băng.
Thấy thế, Vương Thiến Thiến kinh hãi, bởi vì cô ta biết đó là cái gì, vị trí của cô ta vừa vặn nhìn thấy.
“Đoàng... Đoàng... Đoàng...”
Vương Thiến Thiến còn chưa kịp phản ứng gì, ba tiếng vang đã vọng tới, làm mặt đất rung lên vài lần. Bất chợt, Vương Thiến Thiến nhìn thấy Trương Vũ Trạch và một người đàn ông vạm vỡ dẫn gần bốn mươi người với vẻ mặt sắt thép xuất hiện, hỏa lực vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này, Trương Vũ Trạch và Vương Á Hổ mới tới. Bọn họ quan sát tình hình rồi lập tức dẫn người phối hợp với đội của Trình Thành, tấn công người trong căn cứ.
Tạm không nói tới việc những người Đông Phương Hạ điều tới đây tối nay đều là cao thủ, chỉ riêng năng lực chiến đấu của nhóm quân nhân xuất ngũ đã khiến người ta rùng mình rồi. Ngay khi xuất hiện, không chờ người trong căn cứ xả súng về phía mình, Vương Á Hổ đã chỉ huy mọi người tản ra, không cho người của căn cứ một cơ hội nào.