Tôi đây bên ngoài còn có bao nhiêu người phụ nữ ấy à? Mẹ kiếp, nghĩ tôi đây là ngựa giống sao! Ba cô vợ chưa cưới cũng không phải tôi đây tự tìm đâu. Bộ dạng Đông Phương Hạ oan ức. Yếu ớt nói: “Không có, cô quản tôi như vậy tôi nào dám ra ngoài tìm nữa!”
Tin mấy lời này của anh heo nái cũng biết leo cây rồi! Thư Lăng Vy sẽ không bị bộ dạng của Đông Phương Hạ lừa gạt: “Ha ha…ha ha…Đông Phương Hạ anh vậy mà lại sợ phụ nữ! Có mà lừa quỷ!”
“Cô không tin tôi cũng chẳng còn cách nào! Nhưng ở bên ngoài tôi thực sự không có ai!”
“Không có phụ nữ, nhưng hẳn là có người tình!!!”
“Không có!”
“Thật không?”
“Thật!”
“Được, tin anh một lần!”
Thư Lăng Vy biết, cứ nói mãi vấn đề này cũng chẳng có kết quả gì! Người như Đông Phương Hạ, không ra ngoài tìm gái đã là không tệ rồi! Nếu hạn chế anh, ngược lại sẽ phản tác dụng!
“À đúng rồi! Sao đột nhiên anh lại có một cô sư muội vậy, trước đây không thấy anh nói đến!”
Nghĩ đến Tiểu Lâm, Thư Lăng Vy cảm thấy rất kỳ quái, một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, vậy mà lại dám đánh nhau với cao thủ như Tây Môn Kiếm! Vừa nãy, từ lời nói của Đông Phương Hạ, vết thương trên người Đông Phương Hạ là do cô bé ấy gây ra, điều này có vẻ khó có thể xảy ra được! Cho dù Tây Môn Kiếm không nhẫn tâm ra tay với một cô gái nhỏ, nhưng hẳn là vẫn có thể tránh được chứ.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ cười ha ha một tiếng. Nói: “Không phải cô bắt tôi việc gì cũng phải báo cáo với cô chứ! Thư Lăng Vy, tôi biết cô muốn nắm giữ trái tim tôi, nhưng phương pháp này của cô không dùng được!”
Nói xong, Đông Phương Hạ còn nhướng hàng lông mày thon dài của mình, suýt chút nữa khiến Thư Lăng Vy tức chết!
Đúng là tên cuồng tự luyến, không biết xấu hổ! Dám nói tôi muốn nắm giữ trái tim của anh! Thư Lăng Vy khinh bỉ, nói: “Có thể đạt được đến trình độ như anh, tôi không thể không bội phục!”
“Cảm ơn quá khen rồi!!!”
Nhìn thấy Đông Phương Hạ không cho là đúng, còn cười ha ha chắp tay với mình, Thư Lăng Vy thực sự không nói nên lời!
Trêu thế cũng đủ rồi! Đông Phương Hạ cũng không đùa nữa, nghiêng khuôn mặt trắng ngần sang, ánh mắt rơi trên đôi môi mỏng đỏ mọng của Thư Lăng Vy, nhìn khuôn mặt khiến vô số trái tim đàn ông đập loạn nhịp, lại ngửi thấy mùi hương cơ thể nhàn nhạt, trong lòng Đông Phương Hạ không khỏi nổi lên gợn sóng!
Đặt bàn tay lên đôi má xinh đẹp của Thư Lăng Vy, anh nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lâm là sư muội của tôi! Tối qua không phải cô hỏi tôi có quan hệ gì với Huyết Yêu sao! Lúc đó tôi nghi ngờ cô là gián điệp, nên không nói sự thật với cô, Tiểu Lâm em ấy…”
“Đông Phương Hạ, đã là quá khứ thì để nó qua đi! Hiện tại chúng ta không phải đang rất tốt sao! Tôi rất muốn biết quá khứ của anh, nhưng cái tôi coi trọng là hiện tại và tương lai! Ha ha…nói đi, anh và Huyết Yêu có quan hệ gì?”
Thư Lăng Vy hít một hơi thật sâu! Cái tên Huyết Yêu này, quá vang dội! Nhưng Thư Lăng Vy không tra được bất kỳ thông tin gì có liên quan đến Huyết Yêu, kể cả cô có dùng đến tất cả nhân lực và vật lực có thể dùng đến của cảnh sát hình sự quốc tế, đều không thu được gì! Huyết Yêu, quả thực là sự tồn tại đáng sợ nhất.
“Tiểu Lâm chính là Huyết Yêu”.
“Anh lại lừa tôi, Tiểu Lâm còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể là Huyết Yêu danh tiếng lẫy lừng đó!”, Thư Lăng Vy hiển nhiên không tin lời của Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ mỉm cười bất lực! Cảm thán nói dối nhiều vẫn là không tốt! Lời nói thật cô không tin, lời nói dối lại cho là thật, nếu bây giờ tôi nói bên ngoài tôi còn vài người phụ nữ nữa, chắc hẳn cô sẽ nhảy dựng lên cho xem.
“Nếu không tin, có thời gian cô có thể tìm chỗ không người để thử một chút thân thủ của em ấy! Nhưng cô phải cẩn thận, coi chừng cô nhóc đó sẽ làm cô bị thương”.
Nhìn thấy Đông Phương Hạ không giống với đang nói đùa, Thư Lăng Vy cũng trở nên nghiêm túc: “Tiểu Lâm thật sự là Huyết Yêu? Là Huyết Yêu phát lệnh treo thưởng giết sát thủ “Phong Ba” và nhà họ Tư Mã đó?”
“Ừm”.
“Oh yeah...ha ha ha...đã tìm kiếm mấy năm rồi! Cuối cùng cũng tìm được, thần tượng của tôi, yeah...Huyết Yêu!!!”
Nhận được sự xác nhận của Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy lập tức bật dậy khỏi ghế sofa! Tiếng hét này, vang lên bên tai. Đông Phương Hạ, khiến tai anh ù đi. Mông lung nhìn chằm chằm Thư Lăng Vy đang phấn khích! Không đến mức khủng bố như vậy chứ! Thần tượng? Người như Thư Lăng Vy cũng theo đuổi thần tượng sao? Ôi mẹ ơi...
Trong chốc lát, Đông Phương Hạ còn chưa kịp phản ứng lại, Thư Lăng Vy vứt lại một câu “tối nay anh ngủ một mình đi, Lăng Vy tôi đi tìm thần tượng nói chuyện đây” rồi vội vàng rời đi tìm Tiểu Lâm, bỏ lại Đông Phương Hạ còn đang ngày ra ở đó!
Đợi lúc Đông Phương Hạ tỉnh táo lại, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Thư Lăng Vy đâu nữa! Nhất thời không nói nên lời!